Bé Gà Con Tỏa Sáng Nhất Cung Điện Lang Vương

Chương 2.3: Sói mà sao vẫy đuôi thuần thục dữ vậy

Hươu có chút hứng thú liếc nhìn sói đen một cái rồi nói với Kiều Hi: "Để A Tuyết đưa cậu đi, căn nhà kia mỗi ngày đều có người quét dọn, rất sạch sẽ, có thể trực tiếp ở, cậu đến đó trước đi, lát nữa tôi mang nước thuốc đến."

Thỏ trắng lập tức nhảy tới trước mặt Kiều Hi, lắc chiếc đuôi xù đầy lông đặc trưng của Thỏ tộc, nhẹ nhàng nói: "Đi với tôi."

"Được." Trước khi rời đi, Kiều Hi nghiêm túc nói với đám Thú tộc: "Cảm ơn mọi người đã thu lưu tôi."

Sói đen ngồi xổm trên mặt đất, vẫy vẫy móng vuốt, như thể còn đang cười.

Chờ đến khi Kiều Hi đi rồi, liền nghe thấy tiếng nói đầy hưng phấn của sói đen truyền đến từ sau lưng: "Hạo Nguyệt, ngươi tìm cho em ấy một bộ quần áo đi. À, tốt nhất nên là màu trắng. Cái kiểu rất thuần khiết, rất rất thuần khiết ấy!"

Hươu đáp cho có lệ: "Vậy tôi tìm bộ đồng phục JK cho cậu ấy chịu không?"

Sói đen: "Được, được!"

Kiều Hi: "..."

Cậu coi như mình không nghe thấy gì, nhanh chóng rảo bước đuổi kịp thỏ trắng.

Ngôi nhà họ sắp xếp cho cậu dựa gần một thân cây. Nhà tuy nhỏ nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ, không chỉ có giường có sofa mà thậm chí còn được trang bị những thiết bị công nghệ cao như máy tính thực tế ảo.

Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, trông rất thoải mái cũng rất có cảm giác an toàn.

Kiều Hi không khỏi hoảng hốt, giờ này hôm qua cậu còn đang bị Tam vương tử quăng vào một xó nào đó trong đại sảnh của cung điện, co rúm một đêm.

Sau khi thỏ trắng đưa cậu đến nơi, nó nhẹ nhàng nói: "Cậu trước tiên đi nghỉ chút đi, xíu nữa Hạo Nguyệt sẽ mang thuốc và quần áo tới. Cậu không cần phải sợ hãi, Cảnh Diễm và Cảnh Ngọc không phải cùng một loại người, hắn tuy bề ngoài rất hung dữ nhưng kì thực là người rất săn sóc, cậu cứ yên tâm ở lại nơi này nhé!"

Kiều Hi có chút kinh ngạc, gật gật đầu nói: "Tôi biết rồi, thực sự cảm ơn mọi người."

Hôm qua cậu ở vương cung ngây người một ngày, một số việc đã biết qua, ví như Cảnh Ngọc và Cảnh Diễm là anh em cùng cha khác mẹ.

Mẫu thân của Cảnh Diễm là Nguyên hậu, đã qua đời hai năm trước. Còn mẫu thân của Cảnh Ngọc chính là Vương hậu đương nhiệm. Quan hệ của hai anh em này dường như rất tệ, nhưng cũng không khó để suy đoán được nguyên nhân đằng sau.

"Không cần cảm ơn." Con thỏ vẫn ôn nhu nói, xong việc liền tung tăng nhảy nhót rời đi.

Kiều Hi đứng tại chỗ một lát rồi mới đóng cửa, chậm rì rì ngồi xuống sofa.

Cậu thấy thần một lát, lại nhìn xuống những miệng vết thương trên người.

Nghĩ đến cha mẹ không biết đang làm cái gì, cùng với đám huynh tỷ luôn lạnh nhạt mình, cậu mím mím môi.

Không nhà để về, cuối cùng vẫn là con sói đen hung bạo nhất trong truyền thuyết kia thu lưu cậu.

*

Hạo Nguyệt biến thành hình người, ăn mặc chỉnh tề rồi đi kiếm quần áo, Cảnh Diễm cũng đi theo.

Hình người của Hạo Nguyệt so ra có cao hơn Kiều Hi một chút nhưng vẫn là người có hình dáng cơ thể gần giống Kiều Hi nhất trong số họ.

Trong khi tìm quần áo, anh nhàn nhạt nói: "Cảnh Ngọc ngày càng quá đáng rồi."

Tuy không hỏi kĩ nhưng từ mấy lời của Kiều Hi, anh cũng không khó để suy đoán tình hình cụ thể.

Khoảng thời gian này bọn họ có hơi bận rộn, không để ý tới Cảnh Ngọc cùng đám vương thất Điểu tộc lại âm thầm làm ra chuyện như vậy.

"Còn chưa nói đến, vương và vương hậu của Điểu tộc mới thực sự dám làm." Không giống vừa rồi, giờ đây giọng nói của Cảnh Diễm mang theo một tia lãnh đạm.

Ai cũng biết, Điểu tộc vì muốn bấu víu nên mới lấy lòng Lang tộc.

Nhưng việc đem vương tử nhà mình đến cho một vương tử Lang tộc mới 12 tuổi đùa nghịch, cái này có thể nói là ném mặt xuống đất mà giẫm.

Cảnh Diễm từ trước tới nay chẳng bao giờ để ý tới đám Thú tộc nhỏ này, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới một vương tộc có thể làm được tới mức này.

Hạo Nguyệt sắp xếp gọn gàng lại quần áo rồi ôm vào trong ngực: "Người thật sự có ý định giữ lại vị vương tử Điểu tộc đó à?"

"Người trong nhà không cần, Cảnh Ngọc lại ức hϊếp, ta không thu lưu thì em ấy có thể đi nơi nào?" Cảnh Diễm nói, "Dù sao căn nhà kia cũng bỏ không, ta cũng không sợ nuôi thêm một người."

Nói xong, hắn đứng dậy, một ngụm liền ngoạm đi quần áo trong tay Hạo Nguyệt, lưng cõng một giỏ nhỏ đựng đầy thuốc, lắc lư đi ra ngoài.

Hạo Nguyệt nhìn theo bóng lưng hắn, hơi nhướng mày.

Kiều Hi một mình phát ngốc trong nhà được một lúc thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cậu nhanh chóng đứng dậy mở cửa, không thấy Hươu tộc tên Hạo Nguyệt đâu mà thay vào đó là một con sói đen ngồi ngay ngắn trước cửa, miệng ngậm một bộ quần áo, sau lưng cõng một chiếc giỏ nhỏ, vẻ mặt sáng lấp lánh mà nhìn cậu. Cái đuôi phía sau vung vẩy, mười phần hứng khởi.

Kiều Hi: ...Vậy mới nói, rõ ràng là một con sói sao lại vẫy đuôi thuần thục như vậy?

─────⋆⋅☆⋅⋆─────