Bé Gà Con Tỏa Sáng Nhất Cung Điện Lang Vương

Chương 2.2: Ở cùng ta đi

Nghe Kiều Hi tự giới thiệu xong, hắn thuận miệng hỏi: "Em nói em là vương tử của Điểu tộc? Ta còn tưởng rằng Điểu tộc lớn lên đều giống hồng hạc."—— Tuy rằng Điểu tộc luôn tự xưng mình là phượng hoàng.

Cảnh Diễm quả thực bị mù mặt với Điểu tộc, hắn luôn cảm thấy họ rặt một đám giống nhau như đúc, lại không nghĩ rằng có một nhóc đáng yêu đến vậy.

Đáng yêu?

Ngoài trừ tứ ca, đây là lần đầu tiên Kiều Hi nghe thấy có người dùng từ như vậy để miêu tả mình, cậu ngây ngốc, có chút trì độn nói: "Không phải, chỉ có tôi... lớn lên trông như thế này."

"Thật sao?" Cảnh Diễm có chút kinh ngạc.

"Cậu đến Lang tộc bằng cách nào?" Bươm bướm một bên bay theo họ, một bên hỏi.

"Tôi bị... ba mẹ đem tới đây." Kiều Hi siết chặt tay.

Bươm bướm và Cảnh Diễm liếc nhau.

Sau khi trò chuyện thêm vài câu thì họ đã đến nơi.

Băng qua mảnh rừng cây nhỏ cuối cùng, bọn họ đi tới một mảnh đất trống.

Trên khoảng đất rộng rãi có mấy ngôi nhà gỗ nhỏ, bên cạnh những ngôi nhà gỗ còn có vài động vật nhỏ. Không, hẳn phải gọi là Thú tộc.

Trước đó Kiều Hi đã nghe nói rằng ngoài Cảnh Diễm và dã thú hắn nuôi, khu rừng này còn là nơi sinh sống của một đám đồng bọn cũng "hung tàn" không kém.

Mà giờ khắc này, đám tiểu đồng bọn "hung tàn"——

Một con hươu có sừng màu bạc đứng dưới gốc cây, một con thỏ trắng như tuyết ngồi xổm trên lưng nó đang cố gắng hái hoa trên cây.

Một con báo nhỏ lăn lộn trong tuyết, bốn chân chổng vó lên trời đùa nghịch với quả bóng bông cùng một con sói đen nhỏ ở bên cạnh lăm le chộp lấy quả bóng.

Ách... Thật là phi thường "hung tàn".

Tin đồn của Lang tộc trong vương cung rốt cuộc có mấy phần là sự thật vậy? Kiều Hi không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Con thỏ chú ý đến họ đầu tiên, nói: "Bọn Cảnh Diễm đã trở lại rồi kìa."

Con hươu theo ánh mắt của thỏ nhìn qua.

Báo nhỏ lộn người một vòng đứng dậy, kêu lên: "Gà đâu? Anh lại cắn chết rồi hở? Ủa trên lưng anh là ai vậy?"

Sói đen nhỏ nhanh chóng đoạt lấy cuộn len, ngậm trong miệng chạy về phía sói đen, miệng hàm hồ kêu lên: "Anh ơi!"

Cảnh Diễm nghe được báo nhỏ nói, khóe miệng run rẩy, cười dữ tợn: "Ta không có sở thích ăn thịt gà, mắc gì Cảnh Ngọc ném xuống con nào ta phải cắn con nấy?"

Một tháng trước, Cảnh Ngọc trên xe bay ném một con gà xuống, chuẩn xác rơi trúng đỉnh đầu hắn, lúc hắn ngẩng đầu lên đã theo bản năng mà ngoạm lấy con gà... Bởi hàm răng quá bén nhọn, từ trước đến nay lực cắn luôn rất mạnh cho nên chỉ cần một cắn con gà kia liền ngỏm củ tỏi.

....Hắn cũng xịt keo mà?! Hắn đâu có thích cảm giác bị máu gà bắn lên mặt cơ chứ?!

Bươm bướm giải thích: "Lần này Cảnh Ngọc ném xuống không phải gà, mà là... vị vương tử Điểu tộc này đây."

Mọi người đều sửng sốt đồng thời nhìn về Kiều Hi đang xấu hổ giấu mình trong hai mảnh lá xanh trên lưng Cảnh Diễm.

Kiều Hi nhất thời có chút khẩn trương.

"Là tạm thời không thể biến thân trở lại sao?" Thỏ lúc này đương nhiên là đang ám chỉ... vấn đề quần áo của Kiều Hi.

"...Ừm." Kiều Hi xấu hổ đáp lại.

"Nhưng mà, tui vừa mới nghe thấy tiếng gà gáy mà." Báo nhỏ ngây ngốc nói, "Đó là tiếng "ò ó o" và "cục tác", rõ ràng là có hai con gà một trống và một mái!"

Kiều Hi: "..."

Đó là bản năng của cậu chứ có phải cậu muốn vậy đâu! Xấu hổ quá đi thôi!

Cảnh Diễm phản đối: "Nhóc nghe lầm!"

"Vậy bữa tối của tui phải làm sao giờ?!" Báo nhỏ rêи ɾỉ.

Cảnh Diễm lãnh khốc nói: "Ai quản nhóc!"

"Vương tử Điểu tộc?" Hươu mở miệng, tiếng nói ôn nhuận, chậm rãi nói, "Cảnh Ngọc lần này ném một vị vương tử Thú tộc xuống?"

"Ừ." Cảnh Diễm cũng không muốn nói thêm gì trước mặt Kiều Hi, chỉ bảo: "Em ấy tên là Kiều Hi, ta thu làm tiểu đệ của mình."

Vừa nói hắn vừa ưỡn ngực.

Mọi người nhất thời liếc hắn một cái: Ngươi để tiểu đệ cưỡi lên lưng mình ấy hả?

Kiều Hi sắc mặt đỏ bừng, cẩn thận xuống khỏi lưng sói, nghe thấy hươu hỏi: "Vương và Vương hậu của Điểu tộc đưa cậu ta tới?"

Động tác của Kiều Hi khựng lại một chút, Cảnh Diễm thấp giọng nói: "Ừ."

Mọi người đều như suy nghĩ gì.

Hươu im lặng một lát rồi rất nhanh nói: "Đã biết, Kiều Hi, cậu có trước tiên có thể ở lại đây."

Kiều Hi hoảng hốt, không ngờ họ lại dễ dàng chấp nhận mình như vậy. Không chỉ không hung tàn như lời đồn, ngược lại còn... quá mức ôn hòa.

Cảnh Diễm lập tức vung đuôi, hô: "Ở cùng ta đi, phòng của ta lớn!"

Kiều Hi bị dọa giật mình, quay đầu, ánh mắt trông mong nhìn hươu.

Hươu dừng lại, hắng giọng: "Còn dư một căn nhà gỗ, cậu có thể ở trong đó."

Cảnh Diễm bất mãn mà ồn ào: "Tại sao tại sao!"

Kiều Hi... Mặc dù Kiều Hi không còn sợ hãi sói đen như trước, nhưng vẫn còn chút chút à!

Cậu có chút khó xử, nghĩ nghĩ, nhỏ giọng hỏi sói đen: "... Ban nãy lúc anh tru lên rốt cuộc là nói cái gì?"

Sói đen đột nhiên cứng người, lỗ tai cụp cuống dán lên trán, nháy mắt chột dạ mà ngậm miệng.

Kiều Hi thở phào nhẹ nhõm.