Bé Gà Con Tỏa Sáng Nhất Cung Điện Lang Vương

Chương 3: Giương cung bắn đại điểu

Hiệu quả của nước thuốc rất tốt. Một lát sau khi phun lên, cơ thể Kiều Hi không còn đau nữa.

Cậu lại dán thêm băng keo cá nhân vào mấy vết thương nghiêm trọng, xong xuôi thì mặc quần áo Hạo Nguyệt đưa.

Quần áo của Hạo Nguyệt hơi lớn so với cậu. Nhưng chờ đến khi cậu mở cửa, sói đen vừa quay đầu lại vẫn là vẫy vẫy đuôi khen: "Đẹp!"

Kiều Hi mím môi, đáy mắt rốt cuộc cũng có chút ý cười.

Lúc này, sắc trời đã ngả màu, gần sang chạng vạng.

Cảnh Diễm dẫn Kiều Hi đi về phía trước, Kiều Hi tò mò hỏi: "Các anh vẫn luôn sống trong những căn nhà gỗ này à?"

"Hầu hết là vậy, ban nãy em đến hẳn cũng thấy rồi. Tòa cung điện phía trước rừng rậm kia là của ta, khi có việc ta sẽ ở lại đó." Nói đến cung điện, giọng hắn có chút bình đạm, "Hạo Nguyệt và A Tuyết thường đi theo ta, còn báo nhỏ Chris, Hắc Vũ của Điệp tộc và em trai Cảnh Dật của ta hầu như không tới đó."

Kiều Hi lại cảm thấy kỳ quái.

Lang tộc là một trong tam đại vương giả Thú tộc có các gia tộc trực thuộc.

Hạo Nguyệt thuộc Hươu tộc, A Tuyết thuộc Thỏ tộc, bản thân hai bộ tộc này đều là những tộc trực thuộc của Lang tộc nên việc họ ở đây không phải chuyện gì đáng ngạc nhiên. Nhưng mà Báo tộc và Điệp tộc rõ ràng là ngoại tộc, tại sao cũng ở trong vương cung Lang tộc?

Có điều Kiều Hi vừa tới nơi này, cậu cũng không nghĩ tới việc hỏi hết mọi chuyện.

Gọi khu rừng này là thế ngoại đào nguyên* cũng chẳng ngoa. Khi Kiều Hi đi theo Cảnh Diễm đến đằng trước, lửa trại vậy mà đã được nhóm lên.

Một nam nhân dáng người thon dài, dung mạo diễm lệ, anh ta mặc quần áo màu xanh dương, vẻ mặt lạnh nhạt thờ ơ mà nướng xiên thịt.

Báo nhỏ và sói con bên cạnh lăn lộn kêu gào "Chết đói rồi, chết đói rồi." Bươm bướm thì bay cạnh nam nhân còn con thỏ đang nấu cháo.

Kiều Hi chớp mắt. Cảnh tượng này quả thực giống như trong chuyện cổ tích.

"Kia là hình người của Hạo Nguyệt." Cảnh Diễm nhắc nhở.

Kiều Hi vội vàng gật gật đầu.

Hạo Nguyệt nhìn sang, đôi mắt dịu dàng cong cong, nói: "Đến đây, bữa tối sẽ sớm được dọn lên."

Vào mùa hè, cùng một đám Thú tộc dùng bữa quanh lửa trại tại đâu đó một góc rừng trong vương cung của Lang tộc.

Lần đầu tiên Kiều Hi có loại trải nghiệm đặc sắc nhường này.

Bầu không khí vô cùng náo nhiệt, báo nhỏ và sói đen luôn nháo thành một cục, cãi cọ ầm ĩ, bươm bướm Hắc Vũ thấy Kiều Hi thi thoảng lại nhìn họ nên trêu chọc: "Đừng nhìn bọn họ như vậy, Chris đã mười tám tuổi còn Cảnh Dật cũng đã mười bảy."

Kiều Hi: "..."

Nghe được lời Hắc Vũ, báo nhỏ và sói đen nhanh chóng tách ra rồi ngoan ngoãn gặm xiên thịt như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Cảnh Diễm ngồi bên cạnh Kiều Hi nghe vậy liền chủ động nói: "Ta mười chín, lớn hơn em một tuổi. Hạo Nguyệt là người lớn tuổi nhất trong chúng ta, hai mươi tuổi."

Kiều Hi vội vàng gật đầu, dịch sang bên cạnh.

Sói đen liếc nhìn cậu một cái, lập tức vác theo đôi mắt trông mong mà sấn tới, dính bên người Kiều Hi, không tiếng động nhìn cậu bằng cặp mắt bạc tròn xoe, đôi tai áp vào trán, thập phần lấy lòng.

Sói đen lông xù xù, vào mùa đông một thân lông này của nó đủ để chống rét chứ đừng nói đến mùa hè.

Kiều Hi uyển chuyển nói: "Có chút nóng."

Cảnh Diễm duỗi móng vuốt ra, chỉ huy cậu em trai mười bảy tuổi nhà mình: "Đi, dọn cái điều hòa nhỏ ra."

Cảnh Dật "Ò" một tiếng, đứng dậy.

Kiều Hi khóe miệng giật giật, vội vàng nói: "Không cần!"

"Không cần khách khí với nó." Cảnh Diễm vẫy vẫy đuôi.

Đúng lúc này có một người xông vào.

Gã xuất hiện làm bầu không khí biến đổi, tâm trạng Cảnh Diễm trầm xuống.

Người đến mặc quân phục màu trắng giắt một khẩu súng trên thắt lưng, là thị vệ của vương cung.

Đồng tử Kiều Hi đột nhiên co rút lại, cả người căng thẳng.

Hôm qua cậu gặp được không ít thị vệ Lang tộc, khi Cảnh Ngọc ra lệnh cho bọn họ đem cậu ra làm trò tiêu khiển, những thị vệ này thực sự coi Kiều Hi thành quả bóng cao su mà đá tới đá lui.

Giờ đây Kiều Hi vừa nhìn thấy bộ quân phục này, cậu lập tức có cảm giác như cơn ác mộng quay trở lại.

Cảnh Diễm lãnh đạm nói: "Chuyện gì?"

Thị vệ liếc nhìn Kiều Hi một cái, cung kính nói: "Bệ hạ biết chuyện chiều nay, hy vọng lần sau ngài không... dùng ong đuổi Tam hoàng tử điện hạ đi nữa, sẽ khiến điện hạ bị thương."

Cảnh Diễm cười lạnh: "Cảnh Ngọc cáo trạng?"

Bươm bướm Hắc Vũ nói: "Ong mật là do ta khống chế, không liên quan đến Cảnh Diễm."

Thị vệ chỉ gật đầu, không nói gì.

Ngay cả Lang Vương cũng không thể công khai chỉ trích quốc vương tử là hắn đây.

Kiều Hi có chút khẩn trương, đang muốn mở miệng, Cảnh Diễm nằm xuống, lười biếng nói: "Được rồi, ngươi có thể hồi bẩm cho lão rồi đấy, ta đã biết."

Mọi người đều nhìn về phía Cảnh Diễm.

Thị vệ cũng ngước lên.

Cảnh Diễm bình tĩnh nói: "Lui ra đi."

Sau khi thị vệ rời đi, Kiều Hi thấp giọng nói: "Mọi người sẽ không sao chứ?"

Cảnh Diễm lại đứng lên lần nữa, duỗi móng vuốt xoa xoa đầu Kiều Hi: "Không việc gì, ăn đi, ăn no rồi đánh một giấc thật ngon nhé."

*

Kiều Hi vẫn là có chút không an tâm, ăn tối xong liền mang theo tâm trạng bất an mà về nhà.

Nhìn bóng lưng cậu, Cảnh Diễm quay đầu hỏi Hạo Nguyệt: "Em ấy vẫn có chút sợ ta hở?"

Hạo Nguyệt hài hước nói: "Chỉ "có chút" á?""

Cảnh Diễm: "..."

Ài, gắt ngủ đúng là không phải chuyện gì tốt mà!

Đêm nay Kiều Hi thật sự không ngủ ngon được.

Cậu gặp ác mộng cả đêm, mơ mơ màng màng tỉnh giấc khi ánh nắng xuyên qua kẽ hở trên rèm cửa chiếu vào phòng.

Mãi đến khi hoàn toàn tỉnh ngủ, cậu phát hiện bản thân lại lần nữa biến về hình thú, tròn vo, lùn tịt.

Kiều Hi phát ngốc một lát, sau đó xuống giường, mở cửa đi ra ngoài- cửa nhà gỗ được làm rất tiện lợi, để lại một cánh cửa nhỏ cho đám nít Thú tộc dạng thú.

Buổi sáng trong rừng rậm vô cùng yên tĩnh, thỏ trắng A Tuyết đang rửa mặt, Hạo Nguyệt vẫn còn trong hình dạng con người và đang phơi quần áo, hai người thấy hình thú của Kiều Hi bèn liếc nhau một cái.

Sau đêm qua, Cảnh Diễm đã thông báo cho mọi người biết những chuyện đã xảy ra với Kiều Hi và đặc thù của cậu, hiển nhiên chính là hình thú có vấn đề nên Kiều Hi mới không thể bay, Chris còn kêu lên "Tui đã nói là có gà mà" rồi bị Cảnh Diễm ấn xuống đất mười giây.

Vì đã biết trước nên họ cũng không lấy làm ngạc nhiên.

Khi Kiều Hi bắt gặp ánh mắt của hai người, bước chân không khỏi dừng một chút.

Thấy họ đang mỉm cười với mình, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Sau đó, cậu hướng về phía mặt trời hít một hơi thật sâu.

Hôm nay có vẻ là một ngày an toàn.

Giây tiếp theo, cánh cửa của một gian nhà nằm ở vị trí trung tâm bị mở toang, một con sói đen lao ra, cực kì phẫn nộ rít gào với bọn họ: "Ngao ngao ngao ngao?! Ngao ô ô ngao ngao ngao, ngao ô ngao ô ngao?!"

Đậu má tụi bây có bệnh hả?! Mắc mớ gì sáng sớm ngày ra đã gọi điện thoại, bây giờ mới mấy giờ cơ chứ?!

Sau khi rống xong, hắn mới nhận ra có một bé gà nhỏ đứng trước mặt mình.

Bé gà nhỏ ngửa đầu tròn mắt nhìn hắn, đôi chân gầy guộc run như cầy sấy.

Cảnh Diễm: Mẹ kiếp, gắt ngủ thực sự không phải thứ gì tốt!!

*

Cảnh Diễm cảm thấy đêm qua mình đã dần dần vớt lại được xíu hảo cảm, chỉ là vừa sáng sớm đã bị đánh thành nguyên hình, không khỏi cảm thấy có chút nhụt chí.

Nhìn gà nhỏ luôn núp dưới chân Hạo Nguyệt, hắn cố gắng giải thích: "Hôm nay ta thực sự không có mắng em."

Vậy hôm qua là mắng thật đúng không?

Cảnh Diễm nhìn thấy câu nói này từ trong ánh mắt tĩnh lặng của mọi người, không khỏi dùng móng vuốt lau mặt.

Hắn dứt khoát nói sang chuyện khác, cười gượng nói: "Hôm nay em biến lại thành hình thú? Thật nhanh nha, nếu hôm qua biết lý do em biến thành hình người, hẳn là năng lực biến thân có thể ổn định hơn ha?"

Kiều Hi buồn bã nói: "Hôm qua là tôi bị dọa biến thành hình người."

Cảnh Diễm: "..."

Bạo kích K.O.

Hắn câm miệng, héo rũ mà tránh sang một bên.

Hạo Nguyệt cười lớn nói: "Cảnh Diễm thật sự không hề dữ."

"Tôi biết." Kiều Hi do dự nói: "Tôi chỉ là nghe thấy thanh âm vang dội kia sẽ... Tôi biết anh ấy là người tốt."

Mặc dù Cảnh Diễm thoạt nhìn có vẻ hung ác nhưng vẫn thu lưu cậu.

Nhóm người trong rừng này tuy bị đồn là rất hung ác nhưng họ đều rất hiền hậu.

Kiều Hi chỉ là có chút mẫn cảm với âm thanh lớn, lại còn bị Cảnh Diễm rống hai ngày liền, cho nên...

Nhưng quen rồi thì cậu sẽ không sợ nữa!

Nghĩ xong, cậu ngẩng đầu nói: "Tôi biết mọi người đều là người tốt!"

Khi nói, cái đuôi phía sau lắc lư hết trái lại phải.

Hạo Nguyệt mi mắt cong cong.

Chờ đến khi Kiều Hi rời đi, Hạo Nguyệt quay người đi được hai bước thì nhìn thấy một con sói đen đang núp lùm nghe lén.

Hạo Nguyệt nhướng mày nói: "Nghe thấy không, cậu ấy vừa cười nói."

Cảnh Diễm thận trọng nói: "Thật sự?"

Hạo Nguyệt sờ sờ cằm, nói: "Cái đuôi cậu ấy lắc lắc, giống như đang cười vậy, rất đáng yêu."

Cảnh Diễm: Đáng giận, hắn vậy mà không nhìn thấy được!

Lúc này, thỏ trắng A Tuyết nói: "Tới kìa!"

Nghe vậy, cả hai ngước lên, chỉ thấy trên bầu trời không xa có một con chim màu đỏ rực đang dần tiếp cận.

*

Chim bay rất cẩn thận, luôn chú ý đến tình huống xung quanh, sợ lại chọc tới một đàn ong mật.

Gã vừa bay vừa chửi thầm. Tam vương tử Lang tộc cũng thật là, rõ ràng sợ vị đại vương tử kia như thế mà vẫn liều mạng muốn đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn ta, thiệt con mẹ nó giỏi.

Hôm qua vừa trở về, Cảnh Ngọc liền tìm Lang Vương điện hạ cáo trạng.

Đàn ong rõ ràng là bị người nào đó điều khiển, mà đại hoàng tử Cảnh Diễm người có một vị vương tử Điệp tộc, anh ta có thể khống chế rất nhiều côn trùng cho nên đám ong kia khẳng định là do vị vương tử Điệp tộc kia xui khiến đi công kích bọn họ. Vương tử Điệp tộc và Cảnh Diễm là bạn thân, anh ta làm như vậy nhất định là do Cảnh Diễm yêu cầu.

Chỉ là không ngờ Cảnh Diễm lại khá phối hợp, sau khi thị vệ rời đi không lâu, gã đã trở về hồi bẩm: "Đại hoàng tử đã biết."

Bây giờ thì tốt hơn, Cảnh Ngọc thấy Cảnh Diễm thỏa hiệp liền thoải mái dễ chịu đi ngủ, nhưng ai biết sáng nay vừa tỉnh dậy, nó lại có hứng thú, nói muốn xem Kiều Hi rốt cuộc bị Cảnh Diễm ăn thịt hay không.

Cảnh Ngọc hiển nhiên không dám một mình mạo hiểm nữa, liền phái gã lại đây.

Chim tuy bay nhưng trong lòng vẫn chửi má nó.

Bồi thằng nhóc này chơi quả thực là đang liều mạng!

Nói đi cũng phải nói lại, trong truyền thuyết đại vương tử Lang tộc này cực kì hung ác, Kiều Hi e là không sống nổi đâu nhỉ?

Cho dù tối qua thị vệ khi hồi bẩm có nói Kiều Hi vẫn còn ở cùng Cảnh Diễm nhưng chưa chắc tiểu hoàng tử của Điểu tộc có còn sống đến tận bây giờ hay không.

Đứa nhỏ này thật là đáng thương, từ nhỏ cũng vì hình thú xấu xí mà không được coi trọng, sau này lớn rồi lại bị cha mẹ bỏ rơi không chút do dự.

Hôm qua gã báo cáo lại tình hình với Điểu Vương, Điểu Vương ngoại trừ có chút ánh mắt trốn tránh ra còn lại dường như không quan tâm cho lắm, nhanh chóng ngừng đối thoại.

Thật đáng thương, ra đi trong âm thầm, sau khi chết rồi cũng không có người quan tâm.

Không hẳn, cũng có người quan tâm, thí dụ như Cảnh Ngọc đang hứng thú bừng bừng kia chẳng hạn.

Chim bay trong lòng giả mù sa mưa mà cảm thán một tiếng, cuối cùng thuận lợi tiếp cận được trung tâm khu rừng.

Lúc này, phía dưới không có cây cối che phủ, hắn nhìn thấy một không gian rộng mở, hình như có gì đó không ổn.

Trong nhà gỗ, Kiều Hi rửa mặt súc miệng xong từng bước đi ra đằng sau, ngây ngẩn cả người.

Giữa bãi đất trống, một nam nhân vô cùng tuấn mỹ khoác một thân áo đen đang giương cung nhắm thẳng lên trời.

Làn gió khẽ thổi qua mái tóc đen và ánh mặt trời chiếu lên những tia sáng lập lòe trong đôi mắt bạc của hắn.

Chuyên chú, lạnh lùng, đó là ánh mắt khi nhìn con mồi.

Ngón tay thon dài buông lỏng, mũi tên xé gió lao vυ't đi.

─────⋆⋅☆⋅⋆─────

Tác giả có điều muốn nói:

Thiệt là ngại quá đi, đại vương tử của chúng ta vẫn còn xài vũ khí lạnh, cũng thực chua xót.

--------------------------------

Đôi lời nhắn nhủ: Xin chào mình là Calcium (Ca) - editor thực sự của bộ truyện này, còn cái bạn đăng cũ (có trong phần bình luận ấy nếu k thấy thì chắc xóa rồi) là reup và nhận vơ từ web cam của mình sang. Sáu chương kia hoàn toàn là bị cắt từ hai chương gốc sang, vì không thể xóa nên mình đành đổi tên, cá nhân mình không thích chia chương thành từng đoạn ngắn xìu như vậy vì muốn tôn trọng bản gốc của tác giả hơn trừ những chương dài tầm ≈4k chữ trở lên.

Để các bạn không hoang mang thì mình xin nói luôn là từ giờ mình vẫn sẽ duy trì đăng ở đây nhé! Mấy chương reup trước có bị thay đổi vài từ nhưng không đáng kể lắm thì mình sẽ không sửa. Và nếu bạn nào muốn một chương ngắn không phải lướt nhiều thì cứ cmt độ dài lý tưởng của một chương trong phần bình luận, mình sẽ xem xét cắt sao cho thích hợp (nhưng mà ít nhất cũng phải 1k chữ hoặc hơn nhá)

Vậy nha, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ!!