Sau khi ăn xong, quản gia thông báo rằng bọn họ có thể tự do hoạt động cho đến bữa tối lúc 18:00 và dặn dò không được đến trễ.
Mọi người lần lượt rời khỏi phòng ăn.
Khương Miên nhìn theo, phát hiện bản thân lại không có phần, do dự không biết có nên hỏi hay không.
Nhưng vừa chạm phải ánh mắt của quản gia, ông ta lập tức lạnh mặt, khẽ hất cằm về phía bàn ăn, đôi mắt dài híp lại đầy ý vị: “Chẳng lẽ muốn tôi thu dọn giúp à?”
Khương Miên hé miệng, định nói gì đó nhưng rồi lại thôi.
Anh nhận mệnh, lặng lẽ bắt đầu dọn dẹp.
Từng chiếc đĩa, từng bộ dao nĩa đều được thu dọn ngay ngắn. Anh xếp gọn chúng lên toa đẩy, động tác đâu vào đấy, có trình tự rõ ràng.
Quản gia khẽ hừ một tiếng: “Tiến bộ rồi đấy, không còn vụng về như trước nữa.”
Giọng điệu có chút hòa hoãn, nhưng Khương Miên lại không cảm thấy đó là lời khen.
Ngược lại nghe cứ như đang châm chọc anh trước đây từng vụng về đến mức nào vậy.
Lúc này, quản gia đẩy cửa ra, phía sau cánh cửa quả nhiên là phòng bếp. Ông ta ra hiệu cho Khương Miên đẩy toa đựng bát đĩa vào trong.
Vừa bước vào, một mùi kỳ lạ phảng phất trong không khí.
Sàn nhà có một vệt kéo dài, loang lổ dấu vết chảy dọc đến trước một chiếc tủ lạnh lớn hai cánh.
Dưới tủ lạnh còn đọng lại một vũng chất lỏng sẫm màu, đã khô đi một phần nhưng vẫn bày ra một cảm giác bất tường.
Khương Miên giả vờ không thấy, nhanh chóng đẩy toa đến bên bồn rửa.
Anh vừa quay lại đã thấy quản gia cũng bước vào từ lúc nào, đứng xa xa mà nhìn chằm chằm anh. Ánh mắt sắc bén như thể đang quan sát một con thú nhỏ trong chuồng.
Khương Miên cảm thấy không thoải mái.
Anh không thích bị nhìn chằm chằm khi đang làm việc, điều đó khiến anh bất an, thậm chí có chút căng thẳng.
Nhưng quản gia quá hung dữ anh không dám yêu cầu đối phương rời đi, càng không dám than phiền.
Khương Miên chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ xắn tay áo sơ mi lên đến khuỷu tay.
Anh xả nước ấm vào bồn rửa, đổ một chút nước rửa chén vào rồi khuấy nhẹ.
Thấy bọt chưa đủ nhiều, anh định đổ thêm một ít nhưng không ngờ nắp bật ra, cả nửa chai nước rửa chén đổ ào xuống.
“A…”
Khương Miên sững người trong chốc lát, sau đó giả vờ như không có chuyện gì, đặt chai nước lại chỗ cũ.
Chẳng mấy chốc, bồn rửa tràn ngập bọt xà phòng trắng xóa.
Anh hít một hơi, mùi hương tươi mát của nước rửa chén dễ chịu hơn nhiều so với thứ mùi lạ trong phòng bếp.