Nhìn đống bọt mềm mịn, nghĩ thầm không biết có thể nặn thành mèo nhỏ, chó nhỏ, hoặc những con vật khác không nhỉ?
Thần kinh căng thẳng dần được xoa dịu.
Anh vừa rửa chén vừa nghêu ngao một giai điệu vô nghĩa, thỉnh thoảng lại nghịch bọt xà phòng như một đứa trẻ.
Hoàn toàn không nhận ra quản gia đã im lặng đứng ngay phía sau từ lúc nào, khoảng cách gần đến mức gần như dán sát lưng anh.
Quản gia đứng thẳng, nhưng cổ thì kéo dài ra, càng lúc càng dài hơn.
Cổ ông ta uốn cong một góc độ không thể có ở con người, vươn qua vai Khương Miên, hứng thú dạt dào quan sát anh rửa chén.
Khương Miên cảm thấy khóe mắt mình có gì đó không ổn.
Dường như có thứ gì đó rất kỳ quái đang xuất hiện trong tầm nhìn.
Anh chậm rãi quay đầu.
Nhưng ngay khoảnh khắc anh xoay mặt lại, cái gì cũng không có.
Cổ của quản gia nhanh chóng co rụt lại, giống như một con ốc sên bị chạm vào râu.
Khương Miên nhíu mày đầy nghi hoặc, nhưng rồi không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục rửa chén.
Bọt xà phòng càng lúc càng nhiều, tràn xuống sàn nhà, trơn trượt vô cùng.
Mặt bàn bằng sứ trơn bóng, Khương Miên không cầm chắc cái đĩa trong tay, nó tuột khỏi tay anh rồi rơi xuống.
Quản gia vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng đột nhiên ánh mắt sáng rực. Tròng mắt đỏ ngầu như sung huyết, hưng phấn bộc phát.
Chỉ cần cái đĩa kia vỡ nát.
Khương Miên phản ứng cực nhanh, tay vươn ra vớt lấy đĩa giữa không trung. Nhưng đĩa vẫn còn trơn trượt, suýt nữa lại tuột khỏi tay anh.
Anh vất vả giữ chặt nó, nhưng vừa mới thở phào, bên cạnh chồng chén lại nghiêng đổ.
Khương Miên luống cuống tay chân, vội vàng đưa tay ra đỡ.
Anh lui về phía sau một bước theo phản xạ rồi bất ngờ đυ.ng phải một vật cứng. Quản gia đứng ngay sau anh bị đυ.ng phải, lảo đảo một cái.
Không may ông ta lại giẫm trúng bọt xà phòng.
"Phịch!"
Một tiếng động nặng nề vang lên.
Quản gia trượt chân, ngã sóng soài trên sàn nhà!
Khương Miên: "..."
Anh sững sờ nhìn quản gia nằm trên đất với sắc mặt đen sì, nhanh chóng cúi xuống, đưa tay ra định kéo đối phương dậy: "Ông có sao không?"
Quản gia: "..."
Ông ta nhìn bàn tay thiếu niên vươn tới, đầu ngón tay vẫn còn dính đầy bọt xà phòng.
Mặt quản gia tối sầm hơn nữa.
Ông ta không thèm để ý đến tay Khương Miên, bình tĩnh chống người đứng dậy, phủi phủi quần áo cho ngay ngắn.
Nhưng ngay sau đó lại phát hiện áo khoác bị dính bẩn, găng tay trắng tinh cũng lấm lem bọt nước.
Mặt quản gia co giật dữ dội, vẻ chán ghét hiện rõ.
Ánh mắt ông ta sâu thẳm nhìn chằm chằm Khương Miên, giọng trầm xuống như mang theo hơi lạnh: "Dọn sạch sẽ phòng bếp và nhà ăn!"
Dứt lời, quản gia lập tức xoay người, sải bước rời khỏi phòng bếp.
Khương Miên vẫn chưa hoàn hồn, nhìn theo bóng lưng đối phương rời đi. Sau đó mới nhận ra bả vai hơi đau, chắc là vừa rồi va vào đâu đó.
Anh xoa xoa bả vai, trong lòng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục làm việc.
Rửa xong chén dĩa, phân loại và sắp xếp gọn gàng xong là bụng anh kêu rột rột.
Khương Miên ôm bụng.
Đói quá.
Không ăn gì chắc anh sẽ chết đói ở đây mất.
Anh không biết thức ăn được để đâu, nhưng đoán chắc vẫn là trong tủ lạnh. Vậy là anh đi đến trước chiếc tủ lạnh lớn hai cánh.
Lúc này anh mới phát hiện từ khe cửa tủ lạnh đang có chất lỏng sẫm màu vẫn đang rỉ ra.
Nó nhỏ giọt xuống sàn nhà, hòa lẫn với những dấu vết đã khô cạn trước đó. Cả một khu vực sàn xung quanh đều đã ố vàng, tỏa ra mùi hôi thối khó chịu.
Lớp chất lỏng dính dính trên sàn khiến mỗi bước chân giẫm xuống đều phát ra tiếng “chẹp chẹp” ghê rợn.