Dù hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh, từng lời vẫn lọt vào tai mọi người.
Ánh mắt tất cả đều đồng loạt đổ dồn về phía Khương Miên, ánh lên vẻ thận trọng, cảnh giác.
Khương Miên thấy Lý Tùng né tránh mình, mờ mịt quay sang người bên cạnh. Người nọ chạm phải ánh mắt anh cũng lập tức lặng lẽ dịch ghế ra xa hơn.
Nhưng mà… thịt người thật sự không có cái mùi đó mà?
Hả?
Ai hỏi anh làm sao mà biết à?
Khương Miên nghĩ mãi không ra, mà những chuyện nghĩ không ra anh thường có thói quen vứt thẳng ra sau đầu.
Dù có chuyện gì xảy ra, ngủ một giấc là xong hết.
Nhưng mà… xuất sư bất lợi rồi.
Khương Miên tiếc nuối cụp mắt, định lui về phía sau, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền thấy quản gia đang nhìn chằm chằm mình với nụ cười nửa miệng.
Trong ánh mắt ông ta ẩn chứa ý cười giễu cợt, như thể đang trào phúng hành động vừa rồi của Khương Miên.
Khương Miên lập tức hờn dỗi, quay mặt đi không thèm nhìn ông ta nữa.
Mọi người vẫn ngồi trước bàn ăn, nhìn chằm chằm miếng thịt trên đĩa với vẻ do dự. Ai cũng đã cầm dao nĩa, thử đưa lên nhưng vẫn chưa dám động đũa.
"Xem ra bữa trưa không hợp khẩu vị lắm thì phải."
Quản gia đột nhiên lên tiếng.
Không biết từ đâu, ông ta rút ra một con dao ăn màu bạc.
Nhưng mà… con dao đó dài và sắc bén hơn hẳn dao ăn thông thường.
Thậm chí, nhìn nó giống vũ khí để gϊếŧ người hơn là một dụng cụ dùng trong bữa ăn.
Sắc mặt mọi người lập tức biến đổi.
Kha Duệ là người ngồi gần quản gia nhất mặt đã trắng toát, không nói hai lời liền nhanh chóng cắt một miếng thịt nhỏ bỏ vào miệng.
Hắn ta nhắm chặt mắt, gần như không dám nhai mà vội vã nuốt xuống.
Những người khác thấy vậy cũng không chần chừ thêm nữa, lần lượt bắt đầu ăn.
Lý Tùng cắm đầu cắt thịt, nhét đầy miệng.
Mặc dù trong lòng vẫn còn hoài nghi về nguồn gốc món ăn, nhưng không thể phủ nhận ra hịt này thực sự rất ngon.
Như lời quản gia nói, nó vô cùng tươi mới. Hương vị không khác gì bít tết loại thượng hạng.
Ăn đến miếng thứ ba mới chợt nhận ra mình đã ăn sạch đĩa, thậm chí còn có chút chưa đã thèm. Ý nghĩ muốn gọi thêm một phần vừa lóe lên đã bị cậu vội vàng đè xuống.
Không được, không thể lơ là!
Bọn họ không thể cứ tiếp tục mò mẫm trong vô vọng thế này được.
Cứ theo cách thiết kế của trò chơi này, chắc chắn sắp có chuyện lớn xảy ra!
Bữa trưa trôi qua trong căng thẳng nhưng may mắn không có chuyện gì xảy ra.