Mãi Mãi Không Rời

Chương 2

Trên tay chảy máu, nên máu dính lên cái nút áo gỗ.

Có lẽ là do giọt máu trên đầu ngón tay của tôi.

Nên sau khi tôi chết, linh hồn của tôi không tan biến, mà bay qua bay lại bên cạnh Tần Cửu Xuyên.

Tôi nhìn thấy một số bay tư nhân, còn thêm gần trăm chiếc siêu xe.

Hoành tráng và dày đặc, hầu như không thể nhìn thấy điểm cuối.

Tần Cửu Xuyên mặc một bộ quần áo cũ, toàn thân đằng đằng sát khí, sau khi anh bước xuống cầu thang của máy bay.

Thì ngay lập tức, anh bị rất nhiều người mặc âu phục đen vây quanh.

“Ngài Tần, sao ngài đột nhiên lại trở về Hồng Kông vậy? Có chuyện gì lớn à?”

“Ngài Cửu, mấy năm qua không nghe thấy tin tức gì của ngài, các anh em ngày nào cũng mong nhớ ngài đấy.”

“Ngài Cửu, lần này ngài quay về thì chắc sẽ không rời đi nữa đúng không?”

Tôi ngơ ngác nhìn Tần Cửu Xuyên, rồi lại nhìn đám người kia có vẻ mặt tràn đầy hưng phấn và ngưỡng mộ.

Tại sao họ lại gọi anh ấy là ngài Tần, ngài Cửu vậy?

Dường như rất tôn kính cũng cực kỳ sợ hãi anh ấy vậy.

Mà từ đầu đến giờ, anh ấy vẫn không hề nói gì.

Nhưng anh hơi cau mày lại, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh lùng.

Đám người dần dần bình tĩnh lại.

Những người đang nói chuyện cũng im bặt.

Không khí giống như đông cứng lại, im lặng đến chết người.

Tôi hơi sợ hãi.

Không nhịn được bay đến trốn trong lòng của Tần Cửu Xuyên.

“Chồng ơi, tiểu Ly sợ lắm á.”

Tôi ôm chặt anh, thì thầm.

Nhưng anh ấy không thể cảm nhận được tôi.

Cũng không có bất cứ phản ứng nào.

Toàn thân tỏa ra hơi thở càng thêm lạnh lùng.

Tôi không khỏi rùng mình, cảm thấy có chút đau lòng.

“Chồng ơi, anh mau ôm tiểu Ly đi mà.”

Từ khi còn nhỏ, tôi đã bị bọn buôn người đánh đập đến nỗi sợ hãi.

Bởi vì tôi trông trắng trẻo đáng yêu, lại thông minh lanh lợi.

Bọn buôn người đặc biệt chọn những người mua giàu có rồi bán tôi với giá cao.

Nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ tất cả thông tin của gia đình tôi.

Nên cũng không chịu đổi cách xưng hô, gọi người mua là ba mẹ.

Bọn họ sợ nuôi tôi cũng sẽ không thân, nên đã trả tôi về lại.

Sau mỗi lần như vậy, tôi đều bị bọn buôn người đánh đập rất tàn nhẫn.

Lặp đi lặp lại nhiều lần, tôi gần như sống dở chết dở.

Rốt cuộc tôi cũng sợ hãi.

Tôi dần quên mất ba mẹ ruột của mình trông như thế nào.

Quên hết mọi chuyện xảy ra trước năm tuổi.

Thậm chí cuối cùng, ngay cả tên của mình tôi cũng quên mất.

Lần cuối cùng tôi bị trả về, tôi đã phải chịu trận đòn nhừ tử nghiêm trọng nhất.

Phần đầu bị chấn thương, tôi không còn thông minh như lúc còn nhỏ nữa, trở nên ngốc nghếch, làm việc gì cũng chậm chạp.