Sau nhiều lần, những kẻ bắt cóc tôi cuối cùng cũng hết hy vọng.
Chúng chuẩn bị cắt lưỡi hoặc là đánh gãy tay chân tôi, bắt tôi ra đường ăn xin kiếm tiền cho bọn chúng.
Nhưng tôi rất may mắn.
Vào đêm trước khi bọn chúng chuẩn bị hành động, tôi được người tốt bụng cứu và được đưa đến trại trẻ mồ côi.
Sau này, tôi chập chững lớn lên, đi học.
Tìm một công việc bình thường, miễn cưỡng có thể nuôi sống bản thân.
Mọi người vẫn thường xuyên gọi tôi là đồ ngốc.
Nhưng thật ra, tôi chỉ sống cuộc sống đơn giản và mộc mạc hơn những người bình thường mà thôi.
Chỉ là người cứng đầu đã không còn chút hy vọng nào.
Tần Cửu Xuyên cũng nói như vậy.
"Ai nói tiểu Ly của chúng ta là đồ ngốc vậy?"
Anh vuốt ve khuôn mặt tôi, nhẹ nhàng hôn tôi và dịu dàng dỗ dành tôi:
"Tiểu Ly của chúng ta biết làm việc, biết kiếm tiền, còn biết nấu món trứng xào cà chua rất ngon, cực kỳ có ích đấy nhé."
Mỗi lần anh nói như vậy, tôi đều cảm thấy rất vui.
Điều tôi sợ nhất là mọi người sẽ nghĩ rằng tôi vô dụng.
Mà lần nào Tần Cửu Xuyên cũng sẽ cẩn thận dùng những điều nhỏ nhặt nhất,
Ra sức thuyết phục tôi rằng Khương Ly không phải kẻ ngốc, cũng không phải là đồ vô dụng.
Giống như vào lần đầu tiên tôi học may vá.
Tần Cửu Xuyên đã đặc biệt khoanh tròn ngày đó trên lịch.
Sau đó, anh nắm tay tôi viết một hàng chữ nhỏ màu đỏ bên cạnh: “Ngày kỷ niệm Khương Ly học may!"
Lúc này, tôi nhìn cúc hơi lệch trên áo sơ mi của anh.
Tôi không nhịn được mà cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi muốn tháo ra may lại cho anh.
Nhưng tôi lại quên mất tôi đã chết rồi.Ngón tay của tôi giống như ánh sáng trong suốt, xuyên qua cái cúc áo đó.
Tôi đã chết rồi, đứa con của tôi và Tần Cửu Xuyên cũng đã chết rồi.
Tôi chậm rãi cúi đầu, nhìn thấy bản thân đã biến thành hồn ma.
Bụng tôi vẫn còn gồ to lên.
Nhưng đứa bé bên trong đã không còn cử động nữa.
"Tần Cửu Xuyên....."
Tôi lẩm bẩm tên anh, nhớ lại những uất ức phải chịu lúc trước, cũng không để ý đến đứa bé nữa mà chỉ biết khóc.
Nhưng tôi lại không thể khóc, thậm chí tôi còn không có cả nước mắt.
Tôi tủi thân, lại vươn tay ra, cố ôm lấy anh.
Nhưng cả người lại xuyên qua cơ thể anh.
"Lần này tôi về Hồng Kông là vì một chuyện."
Từ lúc xuống máy bay, Tần Cửu Xuyên vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng.
“Rốt cuộc là chuyện lớn gì lại có thể quấy rầy ngài Tần vậy?”
“Đúng vậy ngài Cửu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”