Mãi Mãi Không Rời

Chương 1

Khi tôi bị đẩy xuống cái hố sâu 2m.

Tôi chỉ lo bảo vệ cái bụng đã nhô cao.

Vì vậy cả khuôn mặt tôi đều bị trầy, chân trái cũng bị gãy do bị xô ngã.

Những cục đá đập lên mặt và cả người tôi, rất nhanh, cái hố này sẽ bị lấp đầy.

Tôi cố chịu đựng cơn đau nhức, kéo lê chân trái đã bị gãy, quỳ gối ở dưới hố, không ngừng dập đầu xin tha mạng.

Tôi có chết cũng không sao cả, nhưng mà con tôi đã được bảy tháng rồi.

Mẹ chồng của cô hàng xóm thường hay nói, bảy sống tám không sống*.

[Thất hoạt bát bất hoạt (七活八不活): Bảy sống tám không sống. Dân gian Trung Quốc lưu truyền rằng, khi sinh non, thai nhi bảy tháng tuổi mới có thể sống, còn thai nhi tám tháng tuổi thì khó sống sót.]

Nếu như bây giờ tôi có thể sinh đứa bé, thì đứa bé vẫn có thể sống được.

“Hình như cô ta sắp sinh rồi…”

Người nào đó dường như không nhẫn tâm, thì thầm.

Nhưng rất nhanh đã có người cứng rắn ngắt ngang.

“Sao mày nói nhảm nhiều vậy, đã nhận tiền của người ta thì phải thay người ta làm việc thôi, tiếp tục đi.”

Tôi ngã ngồi xuống mặt đất, tay ôm cái bụng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn những người đang đứng trên miệng hố.

“Đại ca ơi, ánh mắt này của cô ta quá đáng sợ rồi…”

“Cô ta chết như vậy, có khi nào sẽ biến thành quỷ đến tìm chúng ta trả thù không vậy?”

“Tụi mày đúng là đám nhát gan.”

Mặc dù hắn ta nói như vậy, nhưng cuối cùng giọng nói của hắn ta cũng run rẩy.

“Không thì chúng ta làm mù mắt cô ta, cô ta không thấy được mặt chúng ta, vậy thì cô ta cũng sẽ không có cách tìm chúng ta báo thù rồi.”

“Đúng đó đại ca, cô ta sắp sinh rồi, chúng ta gây ra tội ác tày trời như vậy, còn là hai mạng người nữa.”

“Vậy thì móc mắt của cô ta ra.”

Hắn ta kéo vành nón xuống, che khuất nửa khuôn mặt.

Rút một con dao ra, rồi nhảy xuống hố.

Mà lúc này, ánh trăng càng lúc càng sáng.

Cuối cùng nhìn thoáng qua, dưới ánh trăng con dao lóe sáng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Tôi nhìn thấy một vết sẹo lõm giống như con rết ở khóe miệng của hắn ta.

Lúc Tần Cửu Xuyên bước xuống máy bay tư nhân.

Vẫn mặc chiếc áo rẻ tiền mà tôi mua cho anh ấy.

Sáng sớm ngày hôm đó, tôi vẫn cài nút áo cho anh như thường lệ, thì phát hiện một cái nút bị lỏng.

Nên tiện tay sửa lại.

Chỉ là đầu óc tôi không tốt lắm, tay cũng rất vụng về, đường khâu còn không đều, trông rất xấu.

Còn không cẩn thận đâm vào tay.

Sau khi tôi và Tần Cửu Xuyên kết hôn, anh rất nuông chiều tôi, khiến tôi dần dần trở nên có chút kiêu ngạo.

Còn ôm anh, khóc trong lòng anh một lúc.