“Tôi thấy nếu bị mất ngủ thì không uống cà phê sẽ tốt hơn, dù sao cà phê rất dễ khiến người ta mất ngủ.”
Tần Niệm chỉ và cà phê bên cạnh, đưa ra lời đề nghị nho nhỏ.
Phong Vọng cầm lấy thuốc mà Tần Niệm đưa đến, ngửi mùi thử: “Là thuốc?”
Tuy rằng là canh xương nhưng ngửi vào vẫn có mùi thuốc đông y rất nồng.
Phong Vọng đã muốn đẩy chiếc bát lại theo bản năng.
Tần Niệm đã có dự đoán trước, hai tay cậu nắm chặt lấy hai bên bàn làm việc của Phong Vọng, nhanh chóng nói ra những lời Phong Ninh đã dạy mình: “Chị Ninh Ninh nói nếu anh không uống chị ấy sẽ kể cho tôi nghe chuyện khi còn bé.”
Bàn tay Phong Vọng nhất thời khựng lại.
Tần Niệm có phần khϊếp sợ, rốt cuộc lịch sử đen tối của Phong Vọng khi còn bé kỳ lạ thế nào, thế mà lại để tâm như thế.
Phong Vọng ngẩng đầu nhìn vào mắt Tần Niệm, những ngón tay đang nắm lấy hai cạnh bàn của người thanh niên siết rất chặt, rõ ràng rất căng thẳng.
Mình khiến người khác sợ như thế sao?
Nói một câu mà tứ chi phải căng thẳng như thế?
Nghĩ như vậy, Phong Vọng càng muốn trêu người thiếu niên trước mặt.
“Cô và chị ấy thân nhau thật đấy, chị ấy mới về nửa ngày mà đã dùng lời của mình để bắt chẹt người khác rồi.”
Bắt chẹt, ý chỉ làm khó dễ lợi dụng điểm yếu uy hϊếp người khác.
Nghe có vẻ không phải là một từ hay ho gì.
Vì thế sau khi nghe thấy lời anh thì Tần Niệm mở to mắt, liên tục phủ nhận: “Không phải, tôi không muốn bắt chẹt anh Phong, tôi không có ý này. Ý của tôi là…”
Tần Niệm dừng một chút, ý định ban đầu của cậu là gì?
Để Phong Vọng uống canh trị mất ngủ?
Hay là tò mò với chuyện khi còn bé của Phong Vọng?
Trong lúc nhất thời đầu óc cậu không thể xoay chuyển được, Tần Niệm cảm thấy bản thân cũng không thể giải thích rõ, nhưng lại không muốn để người trước mặt xem đây là đang uy hϊếp, bèn duỗi hai tay ra, trực tiếp cướp canh khỏi tay Phong Vọng.
“Không dễ uống. Anh Phong đừng uống.”
Nói xong thì định bưng đi.
Phong Vọng bật cười, nắm lấy tay Tần Niệm cầm chiếc bát lại: “Sao thế, bây giờ lại không cho uống.”
Tần Niệm mím môi không nói lời nào.
Trong giây lát, lập trường của hai người đã thay đổi.
Phong Vọng cầm lấy bát canh kia, dùng chiếc thìa sứ màu trắng khuấy bát canh, uống từng ngụm một.
Vị canh nồng nàn, phần thịt xương được hầm đến mềm tan đã làm loãng hương vị của dược liệu, cả bát canh đều vô cùng thơm ngon.
Chỉ là, Phong Vọng uống xong ngẩng đầu thì thấy Tần Niệm đứng một bên đang trông ngóng nhìn mình, quả thật trong mắt có một chút tủi thân.
“Tôi đã uống canh rồi, sao cậu lại không vui.”
“Không phải, anh Phong nhìn lầm rồi.”
Tần Niệm bị vạch trần cảm xúc đang thu dọn bát rồi đi sang một bên.
Ngồi bên đàn dương cầm, nâng nắp đàn lên, ngón tay tùy ý đàn mấy phím: “Hôm nay anh Phong muốn nghe gì.”
“Gì cũng được.”
Anh vừa dứt lời thì bàn tay của Tần Niệm đã ra sức đàn mấy nốt, tưng tưng tưng, chỉ vài nốt nhưng đã khiến người ta cảm thấy vô cùng sục sôi.
Một bài Croatian Rhapsody với tiết tấu mạnh mẽ vang lên trong phòng, đàn dương cầm vốn không có tiếng vang trong không gian đã bịt kín này, khúc hát vốn đã sục sôi lại càng thêm cao vυ't trong khung cảnh này.
Không tìm thấy một chút quan hệ gì với khúc nhạc ngủ ngon.
Phong Vọng: “...”
Dù Phong Vọng không hiểu đàn dương cầm thì cũng biết được có lẽ bản nhạc dâng trào thế này không phải đàn cho giấc ngủ.
Xem ra quả thật Tần Niệm đã có hơi tức giận.
Đến khi bản nhạc cảm xúc mạnh mẽ vang dội này kết thúc, Tần Niệm thấy Phong Vọng vẫn ngồi ở bên kia thì hỏi: “Anh Phong vẫn chưa đi ngủ sao?”
Phong Vọng cảm thấy nếu bản thân vẫn có thể ngủ được trong khúc dương cầm này thì có lẽ bản thân cũng xem như có thiên phú bẩm sinh rồi.
“Cậu đàn trước đi, lúc trước đều ngủ ngay, rất ít khi nhìn thấy dáng vẻ đánh đàn của cậu.”
Vốn Tần Niệm đã không còn cảm giác gì với ánh mắt của Phong Vọng, Phong Vọng vừa nói cậu lại phát giác Phong Vọng vẫn luôn nhìn bản thân chăm chú.
Cậu có phần căng thẳng.
Đến cả lòng bàn tay cũng đã hơi thấm mồ hôi, ngón tay có phần cứng đờ.
“Sao lại không đàn?”
Phong Vọng nhìn người thanh niên đang cúi đầu.
Tần Niệm thấp giọng trả lời: “Tôi đàn đây.”