Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 45

Đã sắp đến lúc chơi đàn, Tần Niệm xem thời gian, nồi thuốc của cậu cũng đã sắp xong rồi.

Vừa lúc chị Lâm vào phòng bếp quét dọn, tổng thấy dáng vẻ cẩn thận rót canh của Tần Niệm thì tươi cười trêu ghẹo: “Cậu Tần còn tự nấu canh à, sau này nếu ai ở bên cậu thì sẽ rất có phúc.”

Tần Niệm lắc đầu: “Không phải, đây là cho anh Phong.”

Trong lúc hai người nói chuyện phiếm đã thu hút Phong Ninh đến, cô ấy đẩy xe lăn vào trong nhà bếp, hít mũi, biểu cảm thoáng vẻ khoa trương: “Hương vị thơm thật đấy, Tiểu Niệm đang nấu thứ này sao?”

Tần Niệm chớp mắt: “Chỉ nấu một nồi thuốc hỗ trợ giấc ngủ.”

Phong Ninh nghe nói thế thì lập tức lên tinh thần: “Nghe có vẻ không tệ đấy, là thuốc gì thế, khi tôi ở Anh cũng chưa từng nghe thấy thứ này, rất muốn thử một lần đấy, ý tôi không phải nói tôi muốn uống, nhưng nếu Tiểu Niệm có thể cho tôi thì rất tốt.”

Tần Niệm: “...”

Cách khoảng cách một nhà bếp nhưng hạt châu trên bàn tính của Phong Ninh đã sắp đánh lên mặt Tần Niệm rồi.

Tần Niệm rót nửa bát cho Phong Ninh.

Thuốc mới ra lò nóng đến nỗi Phong Ninh sắp cầm không được, cô ấy đặt bát lên bàn, nhẹ nhàng thổi hơi nóng một chút, nếm thử một ngụm nhỏ.

Tuy là thuốc nhưng vị dược liệu bên trong vô cùng ít, đa phần là mùi hương tươi ngon của canh xương hầm.

“Cậu cho Tiểu Vọng uống chưa?”

Tần Niệm lắc đầu: “Vẫn chưa, tôi vừa định đi sang đánh đàn, nhân tiện sẽ mang canh theo.”

Phong Ninh buông bát trong tay xuống, ánh mắt mang theo một sự gian xảo: “Nếu Tiểu Niệm mời tôi uống canh, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết một bí mật nhỏ nhé.”

“Tiểu Vọng cũng không thích uống thuốc.”



Khi Tần Niệm đến phòng Phong Vọng, Phong Vọng đang mặc áo choàng tắm màu xám, đọc văn kiện Dương Hoán mới vừa đưa tới dưới ánh đèn bàn, anh tựa như một chiếc máy móc làm việc liên tục, không biết mệt mỏi, cũng sẽ không cảm thấy phiền chán với những văn kiện trong tay mình.

Tần Niệm đặt canh trong tay lên trước bàn của Phong Vọng.

Phong Vọng liếc mắt nhìn thứ đen tuyền bên trong bát, vô thức nhíu mày: “Sao bỗng nhiên lại đưa thuốc đến đây?”

“Đây là canh tôi nấu cho anh Phong, có thể hỗ trợ giấc ngủ.”

Khi nói ra lời này, Tần Niệm lại cảm thấy mặt mình hơi nóng lên một cách khó hiểu, không hiểu tại sao nhưng cậu cảm giác bản thân giống như người đưa nước suối cho người mình thầm mến trên sân vận động thời cấp ba.

Cậu cảm thấy có lẽ mặt mình đã đỏ ửng một mảng, cũng may đèn bàn trong phòng Phong Vọng có ánh sáng màu vàng nhu hòa, như vậy thì dù cho mặt cậu đang đỏ thì có lẽ cũng sẽ không quá rõ ràng dưới ánh sáng của ngọn đèn vàng này.

Tần Niệm biết ơn Phong Vọng, từ khi sống lại, Tần Niệm vẫn giữ phương châm ai đối xử tốt với cậu sẽ đối xử tốt với người đó, trước đây Phong Vọng đã liên tục giúp đỡ cậu, vậy thì cậu cũng phải mang một trái tim nhiệt tình để đối xử với Phong Vọng.

Thế nhưng mỗi khi nói chuyện với Phong Vọng cậu luôn cảm thấy bản thân có chút sợ hãi Phong Vọng, cẩn thận nghĩ lại, cũng không phải sợ sệt mà lại giống ngại ngùng hơn.

Đây là điều Tần Niệm chưa từng có với những người khác, Tần Niệm không thể hiểu được loại cảm xúc này, cậu không thích rối rắm, hơn nữa cậu cũng biết bản thân rất dễ thẹn thùng, thế nên đã ném chuyện này ra sau đầu.