Cậu lại thả tay xuống đàn một lần nữa, lại không biết bản thân nên đàn bài gì, hiện giờ trong lòng cậu chỉ muốn để Phong Vọng đi ngủ, những bản nhạc nhu hòa một chút là có thể dỗ cho người ta ngủ mất.
Một bản “Fur Elise” chầm chậm cất lên, Tần Niệm lại cảm giác ngón tay căng thẳng nặng nề một cách khó hiểu.
“Tưng…”
Một nốt nhạc dài bị sai vô cùng đột ngột trong bản nhạc.
Tần Niệm cũng bị hành động của bản thân làm cho hoảng sợ, trong lúc bối rối lại đàn sai vài nốt, vội vàng thu tay về, tựa như một đứa bé làm sai chuyện.
Phong Vọng nói: “Đàn sai rồi.”
Không hiểu tại sao Tần Niệm lại nhớ đến một câu “Khúc hữu ngộ, Chu Lang cố*”.
(*Khúc nhạc lỡ sai nốt, Chu Lang ngoảnh lại nhìn: Chu Lang tức Chu Du. Chu Du rất sành âm nhạc, nghe đàn đến chỗ nào có nhầm lẫn dù đang ngà say cũng ngoảnh lại nhìn người biểu diễn.)
“Tôi biết.”
Tần Niệm rầu rĩ lên tiếng, rốt cuộc hôm nay bản thân bị sao vậy.
Phong Vọng cười nhạt: “Được, vậy còn đàn tiếp không?”
“Cách thời gian trong hợp đồng còn rất xa.”
Tần Niệm nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơn nữa không phải anh Phong vẫn chưa ngủ sao.”
Phong Vọng: “Sao hôm nay chỉ có một tí đã giận rồi.”
Thân hình Tần Niệm cứng đờ một thoáng, cậu ngẩng đầu, sắc mặt vô tội, bàn tay đặt trên đàn dương cầm lại thu về, bất giác níu lấy góc áo: “Có sao.”
“Chỉ là đã lâu tôi không đàn, quên mất vài nốt mà thôi.”
Cậu lại hỏi: “Hôm nay anh Phong mới kỳ lạ đấy nhỉ, rõ ràng trước đây đến giờ này cũng đã ngủ rồi.”
Biểu cảm của Tần Niệm còn có một chút tức giận khó hiểu, trong giọng điệu lại mang theo một ý tứ trách cứ khó có thể nghe thấy.
Phong Vọng bật cười: “Trông cậu thế này sao tôi có thể ngủ được.”
Vốn Phong Vọng muốn ám chỉ biểu cảm của Tần Niệm quá thú vị. Nhưng Tần Niệm lại nghĩ rằng anh đang chỉ diện mạo của mình, cậu sờ mặt mình trong vô thức, còn xoa nhẹ đôi cái.
“Tôi khiến anh Phong rất khó ngủ sao.”
Phong Vọng nhìn chằm chằm đôi tay kia, phần thịt gò má của chàng thanh niên lộ ra qua khe hở, trông vừa mềm lại lại có độ đàn hồi.
Anh cảm thấy lòng bàn tay mình có hơi ngứa ngáy.
Tần Niệm gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Phong Vọng: “?”
Hiểu gì?
“Anh chờ một chút.”
Tần Niệm vội vàng ra ngoài, đến cả họ của anh cũng trực tiếp lược bớt.
Phong Vọng chưa kịp phản ứng lại thì người thanh niên đã rời đi như một cơn gió, bước ngay ra ngoài cửa.
Anh thu dọn một chút chuẩn bị lên giường, qua thật lâu sau mới có tiếng gõ cửa truyền đến.
Phong Vọng ngẩng đầu. Lập tức trấn tĩnh.
Người thanh niên trước mặt mang khẩu trang, lại mang một chiếc mũ tai bèo còn lớn hơn cả đầu cậu không biết tìm từ đâu tới, che kín chặt chẽ nửa khuôn mặt mình.
Phong Vọng: “...”
Thật ra lại rất có tư thế gϊếŧ người cướp của trong đêm trăng mờ gió cao.
Tần Niệm tự cảm thấy hài lòng, đặc biệt là phần vành mũ trên đầu này vừa dài vừa thấp, vừa vặn có thể ngăn được ánh mắt của Phong Vọng, Tần Niệm vô cùng hài lòng.
Vừa có thể không để Phong Vọng nhìn thấy mặt mình, lại có thể ngăn được tầm mắt của Phong Vọng, Tần Niệm cảm thấy thao tác này của bản thân có thể nói là hoàn mỹ.
Thậm chí còn ngẩng đầu thỏa mãn hỏi Phong Vọng: “Anh Phong, thế nào.”
Phong Vọng: “Mang rất đẹp, lần sau đừng mang nữa.”
Tần Niệm: “?”
Phong Vọng bất đắc dĩ gỡ mũ và khẩu trang của thanh niên xuống, ngón tay thuôn dài lướt qua gò má Tần Niệm, Tần Niệm co rúm lại một thoáng như bị điện giật.
“Đang mùa hè lại mang khẩu trang đội mũ, không sợ nóng sao.”
Tần Niệm ngoan ngoãn đáp lời: “Chỉ cần có thể để anh Phong ngủ được, tất cả đều không sao.”
Nét mặt của người thanh niên kiên định, khi nói chuyện ánh mắt vẫn luôn nhìn Phong Vọng, dưới ánh sáng đèn tường chiếu rọi, nơi sâu trong đáy mắt tựa như nứt ra ánh sao.
Phong Vọng trêu chọc: “Mẫu mực đến thế à?”
Tần Niệm gật đầu thật mạnh, bày tỏ: “Ta đã nhận tiền rồi, lỡ như vẫn luôn đàn hỗ trợ giấc ngủ thì tôi phải có được đánh giá tốt từ anh Phong trước rồi mới có thể mở rộng nghiệp vụ.”
Người thanh niên cố gắng muốn trêu đùa một chút, nhưng lời nói ra lại đâu ra đấy, không hề giống một lời vui đùa.
Phong Vọng nhìn chăm chú vào người thanh niên: “Vậy đã nói rồi nhé, không chữa khỏi mất ngủ cậu không thể đi được.”
“Nếu không tôi sẽ đi khắp nơi phá hỏng danh tiếng của cậu.”