Tần Gia Hứa ở bên cạnh hoảng sợ bởi sự xuất hiện đột ngột của nhân viên thu mua, thái độ của nhân viên thu mua rất kính trọng Tần Niệm, Tần Gia Hứa rũ mắt, nhất thời có một vài suy đoán dâng lên trong lòng, chẳng lẽ chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Tần Niệm đã tiếp cận được người nào rồi sao?
“Cậu Tần có còn muốn mua gì nữa không? Nếu như không cần thì bên chúng tôi bên chúng tôi cũng đang chuẩn bị về rồi.”
Tai Tần Gia Hứa nhạy bén bắt được ba chữ nhà họ Phong.
Tần Niệm hiện giờ đang ở nhà họ Phong?
Trong đầu cậu ta mới vừa hiện lên suy đoán này, còn chưa chờ cậu ta kịp phản ứng thì đã không kìm được sự tự kiềm chế như trước đây mà đã tiến lên.
“Bây giờ cậu đang ở nhà họ Phong?”
Giọng cậu ta không hề nhỏ, dẫn đến người qua đường liếc mắt nhìn sang, lúc này Tần Gia Hứa mới ý thức bản thân đã thất lễ, tỉnh táo thu biểu cảm lại.
Nhân viên thu mua không hiểu gì: “Cậu Tần, vị này là bạn của cậu sao?”
Tần Niệm thản nhiên lên tiếng: “Xem như là vậy, tôi đã mua xong rồi, chúng ta về thôi.”
Tần Niệm đi theo nhân viên thu mua rời đi, bóng dáng xa dần trong mắt Tần Gia Hứa.
Tần Gia Hứa chầm chậm siết chặt đôi tay.
Rốt cuộc là dựa vào đâu, cậu ta vắt óc tính kế vẫn luôn muốn lấy lòng nhà họ Phong, kết quả lại là công dã tràng, dựa vào đâu Tần Niệm trở lại nhà họ Tần có thể khiến Phong Vọng đặc cách tham gia buổi tiệc nhà họ Tần giữ mặt mũi cho cậu.
Không nói đến chuyện thế mà hiện giờ lại để cậu ở nhà họ Phong, trong Ninh Thành cậu ta chưa từng thấy có ai có thể qua đêm ở nhà họ Phong cả.
Vị chua toát ra từ trong lòng khiến Tần Gia Hứa không biết làm thế nào.
Trong đầu cậu ta chỉ lặp đi lặp lại nhấn mạnh ba chữa dựa vào đâu này.
Cậu ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, cậu ta ghen tị đến điên cuồng với vận may của Tần Niệm.
Cậu ta nhìn chằm chằm phía trước, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, bản thân nên làm sao đây.
Vốn đã lên kế hoạch thật tốt nhưng tất cả đều không diễn biến theo những gì cậu ta đã suy nghĩ, ở nhà họ Tần hiện giờ Tần Nho cũng đã có ý kiến với cậu ta.
Nếu không mau chóng làm chuyện gì chứng minh bản thân, vậy thì không biết chừng sớm muộn sẽ có một ngày cậu ta sẽ bị nhà họ Tần vứt bỏ.
Huyết thống đối với đám người nhà họ Tần kia có cũng được không có cũng không sao, vậy thì tình cảm nhiều năm dưỡng dục thì có tính là gì.
Cậu ta nên làm gì đây.
Cậu ta nhớ Cố Hoài từng nói với cậu ta một chuyện.
Tần Gia Hứa quay đầu lại nhìn Cố Hoài, vẻ mặt của cậu ta đã dịu lại, vẫn ôn hòa như trước.
“A Hoài, không phải lúc trước cậu nói Tiểu Niệm sẽ tham gia chương trình gameshow do cậu đầu tư sao?”
Cố Hoài không rõ bèn nói: “Đúng vậy, yên tâm đi, tớ đảm bảo…”
“Tớ cũng muốn tham gia.”
Tần Gia Hứa cắt ngang lời Cố Hoài.
Cố Hoài hiểu Tần Gia Hứa, từ bé đã học đàn dương cầm, dưới sự giáo dục của Liễu Bạch Nhứ, cậy tài khinh người, tự xưng là nghệ thuật gia, thế nên đương nhiên không thích những nơi danh lợi xốc nổi như giới giải trí này.
Cho nên khi Tần Gia Hứa bỗng nhiên nói bản thân muốn tham gia gameshow, Cố Hoài không hiểu được.
“Được chứ?”
“Được thì được, nhưng tớ sợ cậu không thích giới giải trí, cũng sẽ không quá thích gameshow.”
Tần Gia Hứa cười nhạt: “Sao thế được, tớ thấy gameshow này là ra ngoài đi du lịch làm nhiệm vụ, có lẽ không có gì đâu, dù sao xem như là đi giải sầu thư giãn một chút, còn có thể giao lưu với Tiểu Niệm, tớ cứ có cảm giác dường như cậu ấy không tiếp nhận nhà họ Tần và tớ cho lắm.”
Cố Hoài cười lạnh một tiếng: “Vậy không phải rất tốt sao, không tiếp nhận nhà họ Tần chứng tỏ cậu ta không có mệnh phú quý, vậy thì cứ chạy về nông thôn không phải vừa hay sao.”
Tần Gia Hứa mang vẻ mặt bình tĩnh, không nói gì nữa.