Tần Niệm cảm giác những lời này của Tần Gia Hứa rất quen thuộc, đời trước hình như cũng đã nói với cậu không ít, quả thật ở kiếp trước Tần Gia Hứa cũng rất hảo tâm cho cậu mượn đàn, cũng dạy cậu xem nhạc phổ, nhưng đến khi Tần Niệm tìm được giáo viên mới biết những gì Tần Gia Hứa dạy cậu đều chỉ là bề ngoài, ít nhất Tần Gia Hứa cũng chưa từng giúp cậu sửa lại thế tay, vốn là điều căn bản nhất.
Tần Niệm nhìn Tần Gia Hứa, lên tiếng: “Không cần làm phiền cậu, tôi tự học là được rồi.”
Tần Gia Hứa vẫn không nghe theo không bỏ qua, cậu ta nhìn nhạc phổ trong tay Tần Gia Hứa, loạt sách nhạc phổ này đều khá đắt đỏ.
“Hay là tôi trả tiền giúp cậu nhé, tôi cũng chưa từng tặng quà cho cậu từ khi cậu đến nhà họ Tần.”
Tần Niệm: “Không cần, tôi đang vội.”
Tần Gia Hứa đi theo phía sau vẫn chưa chịu từ bỏ: “Hay là cậu mua sách này rồi cùng tôi và A Hoài trở về đi, cả ngày hôm qua cậu không trở về khiến bố rất lo lắng.”
Tần Niệm không rảnh quan tâm Tần Gia Hứa, đưa sách cho nhân viên ở quầy: “Xin chào, tôi thấy bìa sách này là một bộ, có thể giúp tôi đóng gói cả bộ được không?”
Cô gái đứng ở quầy nhận lấy sách rồi lật vài trang, sau khi xác nhận lại từ máy tính thì gật đầu: “Xin chờ một chút.”
“Suy cho cùng thì ở bên ngoài cũng không bằng ở nhà mình.”
Tần Gia Hứa vẫn cứ ríu ra ríu rít, Tần Niệm bị làm phiền không thể suy nghĩ được, hỏi ngược lại: “Cậu có thể im mồm không.”
Cậu vừa dứt lời thì Cố Hoài ở bên cạnh dường như đã nín nghẹn rất lâu lập tức vọt đến trước mặt Tần Niệm: “Sao cậu lại nói vậy, Gia Hứa có lòng tốt khuyên cậu thế mà cậu lại có thái độ này, quả nhiên đến từ nông thôn đúng là không có giáo dục như vậy.”
Mà Tần Gia Hứa ở phía sau Cố Hoài có vẻ khá tổn thương, như thể đã bị tổn thương bởi sự vô tình của Tần Niệm.
Tần Niệm liếc mắt nhìn cậu ta: “Đúng vậy tôi không có giáo dục, các cậu có thể tránh xa tôi được không?”
Thái độ thẳng thắn của cậu ngược lại khiến Cố Hoài không còn lời nào để nói.
Cô gái ở quầy thu ngân đã giúp đóng gói sách lại, Tần Niệm dứt khoát quẹt thẻ.
Cậu mới vừa trả tiền xong thì nhân viên thu mua cũng đã đến: “Cậu Tần, cậu xong rồi chứ, bọn tôi đã mua sắm xong rồi.”
Tốc độ của nhân viên thu mua rất nhanh, vì bình thường đều đã chuẩn bị sẵn những thứ cần mua gửi cho nhà cung cấp trước một ngày, ngày hôm sau chỉ cần đến lấy là được.
Tần Niệm nhận bộ sách mà cô gái ở quầy đã đóng gói: “Xong rồi.”
Vừa nhìn sơ qua đã biết bộ sách kia có hơn mười quyển, hiệu sách dùng một chiếc hộp giấy sạch sẽ đựng những quyển sách này, dù vậy thì khi Tần Niệm ôm sách vẫn có phần vất vả.
Nhân viên thu mua kia thấy Tần Niệm có hơi khó nhọc bèn tiến đến nhận lấy hộp sách: “Cậu Tần, để tôi cầm giúp cậu.”
Tần Niệm mỉm cười: “Cảm ơn.”