Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 35

Dương Hoán sợ Tần Niệm xem không hiểu nên đứng bên cạnh nhiệt tình giảng giải: “Vậy nên anh Phong muốn mời cậu đến đây đàn dương cầm. Trên hợp đồng có đãi ngộ và thù lao, đương nhiên cậu cũng cần phải giữ bí mật về bệnh tình của anh Phong, ký vào thỏa thuận giữ bí mật.”

Dừng một lúc anh ấy lại bổ sung: “Nếu có gì muốn bổ sung cậu cũng có thể nói.”

Tần Niệm không ngờ rằng tiếng đàn của bản thân còn có công dụng như thế, cậu cúi đầu đọc kỹ hợp đồng.

Những điều khoản liệt kê trong hợp đồng đều rất rộng rãi, Phong Vọng ra tay vô cùng hào phóng, phí đánh đàn tính theo số lần, để không ảnh hưởng đến lịch làm việc và nghỉ ngơi của Tần Niệm nên thời gian đánh đàn sẽ vào khoảng từ tám giờ tối đến 12 giờ, nếu đồng ý Tần Niệm có thể ở lại nhà họ Phong, bao ăn ở, chỉ thiếu năm bảo hiểm một quỹ, thời hạn hợp đồng tạm thời xác định là hai tháng.

Tần Niệm tính toán thử, kết thúc một tháng bản thân có thể nhận được thù lao sáu chữ số, lần đầu tiên cậu phát hiện kỹ năng của bản thân có thể kiếm tiền như thế.

Chỉ là…

“Thế nào?”

Dương Hoán hỏi.

Tần Niệm: “Đều rất tốt, nhưng hôm qua tôi mới vừa ký kết một hoạt động gameshow rồi, khoảng nửa tháng sau sẽ sang đó, thời gian tôi ký với bên kia là nửa tháng.”

Dương Hoán ngây người, gameshow hiện giờ đều mời những ngôi sao, tại sao một người vừa mới đến Ninh Thành như Tần Niệm lại được mời.

“Tôi không biết đến lúc đó sẽ ghi hình gameshow trong bao lâu, nhưng khi đang quay thì có thể tôi sẽ không kịp về đàn.”

“Không thành vấn đề.”

Chưa đợi Dương Hoán nói gì, Phong Vọng đã mở lời ngay: “Cậu có thể ký trước, nếu thời gian đó có xung đột với hiện tại thì cậu có thể bổ sung số ngày cho đủ hai tháng sau khi tham gia xong chương trình.”

Dương Hoán nhìn sếp mình rồi lại nhìn sang Tần Niệm, lần đầu tiên anh ấy trông thấy sếp mình có vẻ mặt ôn hòa như thế trên bàn đàm phán.

Trên bàn đàm phán trước đây nếu bên hợp tác không thể giao hàng hóa đúng hẹn thì đều sẽ trực tiếp bồi thường tiền, làm gì có chuyện còn cho người ta cơ hội bổ sung sau đó.

Ôi, đàn ông.

Sau khi Tần Niệm nghe được thì lại càng thêm kiên định cho rằng Phong Vọng là một người rất tốt.

Tuy rằng nếu nói ra câu nói này thì có lẽ sẽ khiến cho những người khác mở mang tầm mắt.

“Nếu vậy thì hoàn toàn có thể.”

Dương Hoán thấy Tần Niệm gật đầu thì lập tức đưa bút máy cho cậu.

Sau khi ký tên xong, khi Dương Hoán thu hợp đồng lại đã hỏi: “Tôi có thể hỏi cậu tham gia gameshow gì không?”

“Ngôi Sao Lấp Lánh.”

Dương Hoán hiểu, đây là kế hoạch vừa mới chuẩn bị khởi động của một công ty giải trí dưới danh nghĩa nhà họ Phong.

Phong Vọng bên kia đang ký tên mình lên hợp đồng, anh để lại một phần cho Tần Niệm: “Vậy có cần ở lại đây không? Nếu thời gian đàn quá muộn thì đi về sẽ có hơi phiền phức.”

Bàn tay đang thu dọn đồ đạc của Dương Hoán khựng lại, trời ạ, lần đầu tiên anh ấy nghe sếp mình giữ người lại trong nhà.

Anh ấy lại không khỏi đánh giá Tần Niệm một chút, ánh mắt dịch chuyển từ khuôn mặt đến bàn tay thuôn dài trắng nõn của Tần Niệm. Dương Hoán đã ra quyết định trong lòng, sau này nhất định phải để con trai mình đi học đàn dương cầm, lỡ như vừa vặn gặp được một người có chứng mất ngủ nghiêm trọng như sếp mình thì sao.

Phong Vọng nhìn sắc mặt khó xử của cậu, cho rằng cậu đang do dự vì nhà họ Tần.

“Tôi nghe Dương Hoán nói hôm qua anh ấy thấy cậu đang chuẩn bị thu dọn đồ rời khỏi nhà họ Tần.”

Ồ, xem ra công sức của Tần Nho vẫn uổng phí rồi, Tần Niệm phiền chán nghĩ.

“Nếu cậu muốn rời khỏi nhà họ Tần thì có thể ở lại nhà họ Phong trước, họ không dám tìm đến đây, không cần sợ.”

Có thể rời khỏi nhà họ Tần đương nhiên là chuyện tốt, Tần Niệm cũng không hề che giấu mục đích bản thân muốn rời nhà họ Tần: “Vậy có thể tôi cần phải về nhà họ Tần thu dọn ít quần áo.”

Quần áo?

Phong Vọng không ngờ rằng Tần Niệm lại đang rối rắm chuyện này, anh nhìn sang Dương Hoán, Dương Hoán là thư ký có thời gian ở lại bên cạnh Phong Vọng dài nhất, đương nhiên đã lĩnh hội được ý của sếp mình ngay.

Anh ấy vội trấn an Tần Niệm: “Những chuyện quần áo này sao có thể để cậu lo lắng, nhà họ Phong có quần áo của cậu.”

Tần Niệm không hiểu.

Dương Hoán giải thích: “Mấy hôm trước tổng giám đốc Phong mua quần áo giúp cậu, không phải cậu đã chọn hai chiếc đấy sao, số trang phục còn lại đang được đặt trong phòng cho khách, đều có số đo giống nhau, cậu chắc chắn sẽ mặc vừa.”