Quần áo này…
Tần Niệm nhớ lại một lần, sắc mặt nghiêm trọng, trong lòng tựa như đang mang một chiếc mặt nạ đau khổ, nếu bản thân thật sự cầm quần áo này, chỉ riêng tiền quần áo thôi thì chỉ sợ tiền bản thân kiếm được khi đàn ở nhà họ Phong và tham gia gameshow cũng không đủ để trả.
“Có phải rất đắt không, nếu không cứ để tôi tự mua.”
Rất đắt?
Dương Hoán không rõ ra sao nên thắc mắt nhìn sang sếp mình.
Sếp à, anh còn lén lấy tiền của trẻ con người ta nữa sao? Sau đó lại mời người ta đánh đàn, cạo sạch hết lông trên người cừu sao, quả nhiên vô tình nhất trên đời này chính là nhà tư bản.
Phong Vọng cũng thắc mắc theo: “Rất đắt?”
Tần Niệm giải thích: “Tôi cũng không có nhiều tiền để trả cho những trang phục đó.”
Sắc mặt Tần Niệm tự nhiên thoải mái, không có chút nào cảm thấy thừa nhận nghèo khó có gì xấu hổ.
Những quần áo đắt tiền như vậy, Tần Niệm cảm thấy một sinh viên như bản thân không trả nổi tiền là chuyện hoàn toàn bình thường, dù cho đời trước ở nhà họ Tần, cậu cũng chưa từng mặc những quần áo đắt tiền đến vậy.
Phong Vọng nói: “Những thứ đó là tặng cho cậu, cậu không cần trả tiền.”
Tần Niệm khựng lại, sắc mặt lạnh nhạt, sau đó ngón trỏ dưới bàn trà lại bắt đầu bất giác chuyển động.
Tất cả những chuyện này đều bị Phong Vọng nhìn thấy rõ ràng.
Anh phát hiện quan sát phản ứng của Tần Niệm là một chuyện rất thú vị.
Cậu thanh niên lắc đầu: “Vậy cũng quý giá quá rồi.”
Phong Vọng tỏ vẻ khó xử: “Vậy phải làm sao đây, chỗ tôi cũng không có người nào có thể mặc được những quần áo đó. Cứ để đó không phải lãng phí vô ích rồi sao, cậu vẫn cứ nhận lấy đi, xem như giúp tôi một việc.”
Dương Hoán mang vẻ mặt lạnh lùng nhìn sếp mình bỗng nhiên nổi cơn nghiện diễn, vậy sao, ngại lãng phí à, vậy hoàn toàn có thể tặng tôi, tôi mang ra chợ bán đảm bảo sẽ không lãng phí, tiền bán được sẽ chia năm năm.
Tuy hiểu rằng Phong Vọng chỉ đang lấy cớ, nhưng nhìn thái độ không cho phép từ chối của Phong Vọng, quả thật chỉ cho Tần Niệm một lựa chọn duy nhất là nhận lấy những thứ đó.
Phong Viện Viện biết Tần Niệm sắp ở lại nhà họ Phong thì rất vui vẻ.
Trên bàn cơm, Phong Viện Viện đung đưa đôi chân nhỏ, vung chiếc thìa nhỏ: “Anh xinh đẹp, hai ngày nữa mẹ em sẽ về đấy!”
Đây là lần đầu tiên Tần Niệm nghe Phong Viện Viện kể về mẹ mình với cậu.
Dù cậu không hiểu biết về tình hình ở Ninh Thành, nhưng cậu cũng đã nghe được rất nhiều chuyện.
Ví dụ như nghe đồn, vì tiền quyền nên Phong Vọng có thể xuống tay tàn nhẫn với bất cứ một người thân nào, chỉ duy đối với người chị gái này là tốt nhất.
Điểm này có thể thấy được rõ ràng từ Phong Viện Viện, dường như Phong Vọng có một sự kiên nhẫn vô hạn với Phong Viện Viện, sự kiên nhẫn này có lẽ xuất phát từ người chị gái kia.
“Viện Viện, ăn cơm không được nói chuyện.”
Phong Vọng nói.
Phong Viện Viện bị nói cũng không tức giận, chỉ làm mặt quỷ với Phong Vọng đang ngồi trên ghế chủ vị rồi cúi đầu ăn cơm.
Thường hay ngân nga những bài hát thiếu nhi không thành điệu.
Cô bé nhai nuốt rau xanh người giúp việc đút cho, mắt nhìn sang hướng Tần Niệm: “Anh xinh đẹp như vậy, chắc chắn mẹ cũng sẽ thích anh.”
Thức ăn trên bàn ăn của nhà họ Phong đều là một vài món ăn gia đình, nhưng vì chú ý đến trẻ con nên đều có phần thanh đạm vừa phải, tuy rằng như thế nhưng hương vị lại vô cùng ngon, có thể nếm ra được tay nghề đầu bếp không hề tệ.