Khi Dương Hoán bước vào cửa đã chứng kiến cảnh tượng ông chủ nhà mình ôm người thanh niên mới vừa quen biết không lâu ngủ trên sô pha bằng da thật.
Dương Hoán ngớ người nhìn mấy lượt, sau khi xác định quả thật bản thân không nhìn lầm, chuyện trước mắt đã thật sự xảy ra, thân là một thư ký full điểm kỹ năng, sau một lúc im lặng, anh ấy mới trì trệ nhận ra là một thư ký đạt tiêu chuẩn, hiện giờ bản thân nên lui ra ngoài hay không thì sẽ thỏa đáng hơn.
Tần Niệm nghi hoặc: “Anh Dương?”
Dương Hoán là một trong số ít những người có thể đến gần Phong Vọng, biết rõ sếp mình có tình trạng mất ngủ rất nghiêm trọng, mà trông dáng vẻ của cậu chủ Tần Niệm dưới người sếp rõ ràng cũng cần trợ giúp.
Như vậy thì bản thân có nên quấy rầy giấc ngủ của sếp hay không.
Nhưng thế thì bản thân cũng có phần bất an với người bị hại Tần Niệm…
… mới là lạ.
Lương tâm là cái gì, từ khi bản thân bắt đầu làm công cho nhà họ Phong thì đã ném thứ này đến Siberia rồi.
Dương Hoán vẫn duy trì nụ cười kiên định của mình: “Cậu chủ Tần Niệm, tổng giám đốc Phong của chúng tôi gần đây có hơi mệt mỏi, phiền cậu chịu thiệt một chút, sẽ rất nhanh thôi.”
Tần Niệm: “?”
Dương Hoán nói xong bèn rút lui theo đúng tuyến đường và vị trí đã đi vào trước đó.
Tần Niệm: “...”
Phong Vọng cảm thấy bản thân chưa bao giờ ngủ ngon đến vậy từ khi bản thân trở lại nhà họ Phong.
Nhưng anh cảm thấy hình như hôm nay có chỗ nào đó không đúng, trong ngực có cảm giác ấm áp.
Khi anh mở mắt ra thì đập vào mắt là người thanh niên bên dưới, tuy rằng biểu cảm của người thanh niên lạnh nhạt nhưng trong mắt lại lộ ra dáng vẻ cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Mà khi Tần Niệm trông thấy Phong Vọng thức dậy, cậu đã không còn lòng dạ nào để vui sướиɠ nữa… người cũng đã bị đè đến tê rần.
Phong Vọng bị biểu cảm của Tần Niệm chọc cười, anh mới vừa đứng dậy thì Tần Niệm bên dưới người đã lập tức thoát ra khỏi cái ôm của người đàn ông tựa như chú chim nhỏ có được tự do.
Phong Vọng nhìn bàn tay bỗng nhiên trống rỗng của mình, chẳng hiểu sao trong lòng lại có một chút không nỡ và tiếc nuối.
Anh ngẩng đầu, lúc này Tần Niệm đã ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác, đáy mắt vẫn còn chút cảnh giác như có như không, tựa như đang đề phòng nghiêm ngặt bản thân có thể bị đè xuống lần nữa.
Phong Vọng nâng mắt: “Lâu như vậy mà không giãy giụa sao?”
Anh vốn chỉ muốn trêu Tần Niệm, không ngờ khi Tần Niệm nghe anh hỏi như vậy thì đôi mắt hiện lên một nỗi oán niệm mà anh không hiểu được.
“Giãy rồi.”
Giọng Tần Niệm rất nhỏ, dù sao là một người đàn ông, không giãy ra được khỏi vòng tay người khác dường như nghe có vẻ mất mặt.
Phong Vọng không nghe rõ: “Cái gì?”
Tần Niệm: “...”
Lần đầu tiên Tần Niệm cảm thấy hình như người này thật sự rất xấu xa.
“Đã giãy rồi, không thoát được.”
Tần Niệm khụt khịt mũi nói lại lần nữa, cậu cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói những lời này. Bản thân thật sự không có oán niệm, thật sự không có.
Rõ ràng đã dùng vẻ mặt lạnh nhạt nói ra sáu chữ này, nhưng không hiểu sao Phong Vọng lại cảm thấy người thanh niên trước mặt đang tức giận, tựa như một chú mèo con đang giận đến độ xù lông.
Phong Vọng muốn cười, rồi lại sợ nếu cười thì người thanh niên trước mặt sẽ càng thêm xù lông, anh chỉ nắm tay lại che đi ý cười trên khóe môi.
Tần Niệm: “Anh Phong tôi về đây, có lẽ Viện Viện hôm nay đã học đủ rồi.”
Phong Vọng nhìn ra bên ngoài, hiện giờ vẫn đang là giữa trưa: “Ở lại ăn cơm đi, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu.”
Tần Niệm chớp mắt: “Có thể nói ngay bây giờ không?”
Phong Vọng cúi đầu gõ chữ lên điện thoại, có lẽ đang nói chuyện với ai đó, sau đó lại gọi một cuộc điện thoại nói một câu đơn giản chỉ đúng trọng tâm: “Anh đến đây một chút.”
Vài phút sau Dương Hoán đã mang một tập tài liệu đến.
Đôi mắt anh ấy lửng lơ bất định, lúc nhìn thấy vết cắn rõ ràng vừa xuất hiện trên cổ Tần Niệm thì lặng lẽ liếc mắt sang Phong Vọng đang ngồi ở một bên.
Sếp nhà mình thật là không lên tiếng thì thôi vừa lên tiếng ai nấy đều kinh ngạc.
Gia thế của nhà họ Phong ở Ninh Thành vốn là số một số hai, mà Phong Vọng là người cầm quyền đương nhiệm của nhà họ Phong, người ở Ninh Thành lui tới nịnh hót nhiều vô kể, có dò la về sở thích của Phong Vọng, cũng có đưa người lên giường Phong Vọng, nhưng thông thường những người và vật này còn chưa đến cửa nhà họ Phong đã bị Phong Vọng trả về.
Bên cạnh Phong Vọng cơ bản không có người, mỗi lần có người muốn tặng người lấy lòng, cuối cùng thường tay không trở về, sau đó tầng lớp phía trên của Ninh Thành bắt đầu lan truyền một ít lời đồn thật ra Phong Vọng không được.
Dương Hoán vẫn cho rằng sếp mình là một người cấm dục.
Không ngờ bình thường chút nữ sắc nam sắc cũng không chạm vào, thế mà lần này lại để lại dấu vết trên người một người chỉ mới quen biết được vài ngày, Dương Hoán cũng không biết bản thân nên khen tốc độ của sếp mình hay lặng lẽ mắng sếp là cầm thú.
Phong Vọng ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc mặt thư ký đang biến đổi điên cuồng, không biết lúc này suy nghĩ của Dương Hoán đã trôi đến nơi nào rồi.
Anh gõ bàn, kéo suy nghĩ của Dương Hoán trở về.
Dương Hoán hồi thần lại, đối diện với sắc mặt nghi ngờ của Tần Niệm và Phong Vọng thì có phần xấu hổ, anh ấy ho nhẹ đôi tiếng muốn làm dịu lại bầu không khí.
Lấy hai phần tài liệu từ trong túi ra, Dương Hoán đặt một phần trong đó đến trước mặt Tần Niệm.
“Sản nghiệp nhà họ Phong lớn, cây to đón gió, có rất nhiều chuyện không thể nói ra ngoài được.”
“Anh Phong có chứng mất ngủ nghiêm trọng.”
Tần Niệm nhận lấy văn kiện không rõ, phát hiện là một bản hợp đồng, cậu chưa kịp nhìn chữ bên trên thì đã tập trung vào chuyện Dương Hoán vừa nói: “Vậy không đi điều trị sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng đều không có tác dụng.”
Dương Hoán nói: “Anh Phong đã gặp rất nhiều bác sĩ, cũng đã dùng không ít thuốc, tuy rằng ban đầu quả thật cũng có chút tác dụng, nhưng không được bao lâu thì những phương pháp điều trị và loại thuốc ấy đều mất hiệu lực.”
Tần Niệm: “Tại sao lại nói vậy?”
Dương Hoán: “Bác sĩ nói là vì cơ thể anh Phong hình thành tính kháng thuốc.”
Tần Niệm chớp mắt, cậu không rõ chuyện này có liên quan gì đến mình.
Dương Hoán nhìn ra được sự hoang mang của cậu, anh ấy cười: “Nhưng anh Phong nói khi anh ấy nghe thấy tiếng đàn của cậu thì lại vô cùng buồn ngủ.”
Tần Niệm: “...”
Đây là nói tiếng đàn của cậu rất thôi miên sao?
Tần Niệm im lặng, nhất thời không nghe ra được đây có tính là đang khen ngợi bản thân hay không.
Người thanh niên trước mặt mím môi không nói gì, không biết đang suy nghĩ điều gì, không hiểu sao Phong Vọng lại nhớ đến lời nói vừa rồi Phong Viện Viện đã bí mật nói với mình.
“Là lời khen.”
Phong Vọng bỗng lên tiếng: “Đang khen tiếng đàn của cậu rất hay.”
Bỗng nhiên vành tai Tần Niệm chầm chậm ửng đỏ.
Bên dưới bàn trà, những ngón tay xoắn xuýt có vẻ bất lực.
Cậu không biết rằng Phong Vọng đang ngồi ở sô pha bên cạnh đã trông thấy rất rõ ràng những hành động của mình.
Phong Vọng dùng tay che môi dưới.
Cậu có thể xem thử hợp đồng.”
Phong Vọng chỉ về phía tài liệu.