Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 33

Tần Niệm ngồi im tại chỗ nhìn nét mặt khi ngủ của Phong Vọng.

Tuy rằng thông thường lúc ngủ sẽ là thời điểm nét mặt con người thả lỏng nhất, nhưng người đàn ông trên ghế sô pha đã ở địa vị cao trong thời gian dài, mặc dù đang ngủ nhưng vẫn mang một khí thế sắc bén không giận mà uy.

Điều hoà ở đại sảnh nhà họ Phong mở rất đủ, Tần Niệm nhìn Phong Vọng, ngủ ở đây tí nữa sẽ không bị cảm chứ, cậu cầm lấy chiếc áo khoác vừa rồi Phong Vọng đã cởi ra, im lặng đến gần bên Phong Vọng, thật cẩn thận đắp áo khoác lên người Phong Vọng.

Động tác của Tần Niệm vô cùng cẩn thận, chỉ sợ vừa bất cẩn đã khiến Phong Vọng đang ngủ say bừng tỉnh. Thế nhưng dù cậu có cẩn thận đến đâu đi nữa thì khi chiếc áo chạm phải Phong Vọng thì đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Phong Vọng đột nhiên mở ra, tựa như con mãnh thú đi săn trong rừng sâu, anh đột ngột giữ chặt tay Tần Niệm cứ như bắt một phạm nhân nào đó, sau đó đứng dậy đè Tần Niệm xuống dưới người.

Tần Niệm bị một loạt hành động bất ngờ xảy ra dọa sợ, cậu cẩn thận gọi một tiếng: “Anh Phong?”.

Phong Vọng không quan tâm đến cậu, tuy rằng ánh mắt hung ác nhưng đáy mắt đã có phần rã rời, anh cúi đầu dựa lên vai người thanh niên, đầu mũi khẽ ngửi cần cổ trắng trẻo thuôn dài của Tần Niệm, hương cam ngào ngạt phả vào mặt.

Giờ phút này Phong Vọng đã lâu chưa được ngủ tựa như một con mãnh thú giật mình tỉnh giấc, chỉ muốn trừng phạt người khiến bản thân tỉnh dậy.

Anh đến gần cổ Tần Niệm, không chút lưu tình cắn một phát.

Tần Niệm mở to mắt “!?”

Cậu bị dọa đến mức không thể nhúc nhích, giống như một con nai con bị dã thú cắn vào điểm yếu.

Sức lực của người đàn ông trên người rất lớn, Tần Niệm bị ép lọt thỏm trên sô pha, đừng nói tránh đi, đến cả rút tay ra cũng vô cùng khó khăn.

“Anh Phong, anh Phong, anh tỉnh dậy đi.”

Tần Niệm ôm hy vọng gọi Phong Vọng mấy tiếng.

Bất cứ ai đó hãy đến đi, ai cũng được.

Tần Niệm thầm cầu nguyện trong lòng.

Cuối cùng hàm răng đang khẽ cắn Tần Niệm cũng đã thả lỏng, vì Phong Vọng lại nhắm mắt, trông có vẻ anh đã ngủ rồi.

Tần Niệm còn muốn cấp cứu một chút, cậu dùng sức muốn rút cánh tay đang bị đè thật chặt ra.

Dùng sức tới lui vài lần nhưng Phong Vọng phía trên vẫn không hề động đậy.

Chẳng hiểu sao trong lòng Tần Niệm có thêm một chút rầu rĩ, nói thế nào đi nữa cậu cũng xem như là một người đàn ông trưởng thành, tại sao trong tình huống đối phương đang ngủ mà sự chênh lệch về thể lực lại lớn đến mức này.

Còn về Phong Vọng, cho dù Tần Niệm không giãy ra được, nhưng vì cơ thể dán lấy nhau, nên Phong Vọng cũng có thể cảm nhận được người dưới thân đang muốn vùng vẫy thoát khỏi mình, điều này khiến Phong Vọng muốn ngủ một giấc ngon có phần mất kiên nhẫn, anh ôm chặt lấy thanh niên dưới thân, hoàn toàn kìm hãm hoạt động của Tần Niệm, nói: “Đừng lộn xộn.”

Tần Niệm: “?”

Tần Niệm được trải nghiệm cảm giác tâm như tro tàn một phen.