Tần Niệm lại ngồi xuống bên đàn dương cầm.
Phong Vọng: “Cậu đàn bài cậu thích là được rồi.”
Thật ra anh cũng không có nghiên cứu hay quá yêu thích với đàn dương cầm, chỉ là nhìn thấy thanh niên ngồi ngay ngắn ở đó đánh đàn vô cùng vui tai vui mắt.
Anh ngồi xuống sô pha ở đại sảnh, từ góc độ của anh vừa vặn có thể nhìn thấy sườn mặt của Tần Niệm, gương mặt thanh niên vẫn còn sót lại một chút ngây ngô của thiếu niên, mang theo vẻ ngoan ngoãn ngây thơ.
Trước tiên Tần Niệm dùng tay phải để thử âm, sau đó hai tay cùng đặt trên những phím đàn đen trắng bắt đầu đàn.
Cậu không biết Phong Vọng thích nghe gì, khi vừa bắt đầu còn có chút rối rắm, thế nên cậu giao quyền chọn lựa bản nhạc cho cơ thể mình, khi bàn tay cậu phủ lên phím đàn, ngón tay đã tự dựa vào thói quen, cũng dựa theo nội tâm của mình để diễn tấu một bài Canon với âm luật chậm rãi.
Tiếng đàn kỳ ảo trong trẻo quanh quẩn trong đại sảnh nhà họ Phong.
Phong Viện Viện và Phong Vọng ngồi cùng nhau, bỗng nhiên cô bé nhớ ra gì đó bèn đến gần nói bên tai Phong Vọng: “Cậu, cháu phát hiện một bí mật của anh xinh đẹp.”
Phong Vọng mỉm cười: “Bí mật gì.”
Giọng Phong Viện Viện mang theo sự non nớt: “Hôm nay khi cháu khen anh xinh đẹp đánh đàn lợi hại, mặt anh ấy rất đỏ.”
Cô bé ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Còn đỏ hơn cả khi cháu bị sốt nữa.”
Phong Vọng: “...”
Lần đầu tiên anh cảm thấy có lẽ sau này cháu gái mình có thể đạt được trình độ học thuật ở phương diện văn học.
Anh nhớ lại lần trước khi anh khen Tần Niệm ở nhà họ Tần, dường như Tần Niệm cũng ngơ ngác đứng đó, sau đó đã nhanh chóng đỏ ửng cả khuôn mặt vốn trắng nõn, đến cả vành tai bị che khuất cũng đã đỏ như máu.
Làm tôn lên màu trắng như tuyết của phần da dưới cổ.
Không ngờ Tần Niệm là một người rất dễ xấu hổ?
Kết luận này khiến Phong Vọng cảm giác có phần mới lạ, dù sao lúc trước tại buổi tiệc khi Tần Niệm giương cung bạt kiếm châm biếm Cố Hoài, vốn không nhìn ra cậu là người như thế.
Âm điệu bài Canon chậm rãi, phối hợp với làn gió nhẹ nhàng.
Phong Viện Viện không có hứng thú với loại nhạc khá chậm rãi này cho lắm, một làn khói không biết đã dạo chơi đến đâu.
Phong Vọng ngồi trên sô pha nghe nhạc, một cơn buồn ngủ đã lâu không gặp tập kích anh, anh kìm lòng không đậu ngửa lên ghế sô pha, nhắm mắt lại.
Sau khi Tần Niệm đàn xong một bài, đại sảnh lúc này bỗng nhiên yên tĩnh, sau lưng cậu không có phản ứng gì. Tần Niệm không biết bản thân có cần phải đàn tiếp hay không, cậu xoay người lại nhìn ra sau, lúc này Phong Vọng đang im lặng nằm ngủ trên sô pha.
Tần Niệm: “...”
Chẳng lẽ kỹ thuật diễn tấu của cậu đã nhàm chán đến mức người ta chỉ nghe một chút đã buồn ngủ rồi?
Nhưng Phong Vọng phải quản lý rất nhiều sản nghiệp của nhà họ Phong, dễ buồn ngủ cũng là điều bình thường nhỉ.
Tuy rằng có thể hiểu được, nhưng lúc này đây cậu vẫn có phần xấu hổ, cậu không biết bản thân nên làm gì, nếu đánh đàn tiếp sợ rằng sẽ quấy rầy giấc ngủ của Phong Vọng.