Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 31

Tần Niệm bị giữ lại ở nhà họ Tần, có nói gì Tần Nho cũng không để cậu đi, không chỉ có thế, Tần Nho còn ngay lập tức bảo người giúp việc quét dọn phòng ngủ chính để Tần Niệm chuyển vào.

Ông ta đã mở một cuộc họp với các thành viên trong gia đình vào lúc Tần Niệm không biết.

“Tôi mặc kệ các người có tâm tư gì, đều phải thu lại cho tôi.”

Tần Nho cảnh cáo vợ và hai con trai mình: “Hạng mục trên tay tôi hiện nay quan trọng hơn bất cứ thứ gì, nếu thật sự bị hỏng tôi sẽ không để yên cho các người.”

Liễu Bạch Nhứ đã chịu thiệt, lúc này không khác gì quả cà chua héo, Tần Gia Hứa và Tần Gia Vệ cũng im lặng không nói lời này.

Sáng hôm sau Tần Niệm dậy rất sớm.

Lúc đi ngang qua phòng ăn, hiếm khi những người làm lại đi đến hỏi cậu muốn ăn bữa sáng gì.

Tần Niệm tùy ý chọn vài món ăn, những người làm trước đây lên mặt với cậu hiện giờ mặt mày tươi cười, cung kính dâng thức ăn đến trước mặt Tần Niệm.

Thật là thượng đội hạ đạp.

Tần Niệm xiên trứng gà chán nản nghĩ.

Tuy rằng Tần Nho vẫn giữ cậu lại, tư thái cũng rất đầy đủ, thế nhưng trong lòng Tần Niệm cũng hiểu được Tần Nho có ý đồ gì, cậu cũng không muốn có dính dáng đến người nhà họ Tần, lúc vô dụng sẽ vứt bỏ bạn như đôi giày rách, khi hữu dụng lại tiến đến nịnh bợ.

Thế mà bản thân phải sống lại một lần nữa mới có thể nhìn thấy rõ ràng bộ mặt này.

Phải mau chóng chuyển ra ngoài, Tần Niệm thầm nghĩ. Tối qua cậu đã xem được một căn nhà không tệ trên ứng dụng cho thuê, dự định hôm nay sau khi dạy đàn dương cầm cho Phong Viện VIện xong sẽ tự đi tìm chủ thuê xem nhà, nếu vừa ý sẽ vào ở ngay.

Thư ký Dương đã chờ Tần Niệm ở cửa nhà họ Tần từ sáng sớm.

Trên đường đến nhà họ Phong, khi đang chờ đèn xanh, thư ký Dương liếc mắt nhìn sang Tần Niệm bên cạnh: “Hôm qua trông cậu chủ Tần Niệm là đang chuẩn bị chuyển khỏi nhà họ Tần sao?”

Tần Niệm tươi cười: “Tôi không phải cậu chủ gì cả, anh Dương cứ gọi tôi Tần Niệm là được rồi, quả thật tôi có suy nghĩ muốn chuyển ra ngoài ở.”

Tần Niệm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, tất cả xung quanh đều cực kỳ tương tự như đời trước, điểm khác biệt chỉ có bản thân cậu, nhưng cũng vì bản thân khác biệt, thế nên tất cả mọi chuyện cũng đã thay đổi không còn như trước.

“Tìm được bố mẹ ruột của mình không vui sao?”

Thư ký Dương cũng hiếu kỳ, theo sự quan sát của anh ấy về nhà họ Tần, không biết tại sao nhà họ Tần thật sự rất không thích Tần Niệm, từ góc nhìn của mình, anh ấy hoàn toàn không thể hiểu được, tuy nói Tần Gia Hứa đã được nhà họ Tần nuôi mười mấy năm, quả thật cũng sẽ có tình cảm, nhưng dù gì đi nữa Tần Niệm cũng là con trai ruột của nhà họ, tại sao lại đối xử khác biệt như thế.

Tần NIệm trầm tư, cậu đang thầm tự hỏi bản thân, vui vẻ không?

“Có lẽ là vui.”

Tần Niệm nghĩ:: “Nhưng không phải chuyện gì đáng để vui vẻ cũng có thể khiến người ta vui vẻ.”

Vẻ mặt cậu hờ hững, tựa như với cậu thì bị bế nhầm rồi trở về cũng không có cảm giác gì, sẽ không vui vẻ vì tìm được bố mẹ ruột của mình, cũng không phẫn nộ với người mẹ nuôi cố ý bế nhầm.

Xe rất nhanh đã đến nhà họ Phong, từ sáng sớm Phong Viện Viện đã ôm chú gấu bông mình yêu thích nhất chờ ở cửa đại sảnh.

Đây là lần thứ hai Tần Niệm vào nhà họ Phong, lần trước là ngôi nhà của nhà họ Phong ở Giang Nam Ngạn, lần này lạ là biệt thự trung tâm thành phố.

Tần Niệm đoán đại khái là vì đã xảy ra chuyện Phong Viện Viện bị lạc ở Giang Nam Ngạn nên lần này Phong Vọng đã trở về trung tâm thành phố vó cơ sở an ninh tốt hơn.

“Anh xinh đẹp!”

Khi Phong Viện Viện trông thấy cậu đã lao đến ngay lập tức, ngẩng đầu dùng giọng điệu non nớt hỏi: “Anh đã hết bệnh chưa?”

Thư ký Dương ở bên cạnh nhắc nhở: “Hôm qua cậu chủ Tần đến đây đã nói cậu bị bệnh phải ở nhà nên mới không đến dạy đàn.”

Tần Niệm tươi cười véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Viện Viện nói: “Anh hết bệnh rồi.”

Phong Viện Viện vui vẻ kéo Tần Niệm đến chiếc đàn dương cầm được đặt trong phòng khách.

Đó là một chiếc đàn dương cầm màu đen rất lớn, được lau chùi cẩn thận đến phát sáng, nhìn ra được chủ nhân rất quý trọng nó, trước đàn có đặt hai chiếc ghế, có lẽ là chuẩn bị cho Phong Viện Viện và cậu.

Cánh tay bụ bẫm của Phong Viện Viện định mở nắp đàn lên.

Tần Niệm sợ cô bé bị kẹp phải tay bèn vội vàng mở ra giúp cô bé.

“Cậu em nói anh đánh đàn rất êm tai, là thật sao?”

Tần Niệm: “Anh đàn cho em nghe, em nghe thử sẽ biết.”

“Được ạ!”

Phong Viện Viện vui vẻ vỗ tay rồi ngoan ngoãn ngồi lên một chiếc ghế trước đàn.

Tần Niệm ngồi cạnh cô bé, tay phải của cậu nhẹ nhàng phủ lên phím đàn.

Dựa theo độ tuổi này của Phong Viện Viện, thông thường đều sẽ thích những ca khúc thiếu nhi, Tần Niệm nhớ lại vài ca khúc rồi sau đó chầm chậm đàn.

Cậu đàn bài hát “Twinkle Twinkle Little Star”, về độ khó thì bài hát này không hề có chút khó khăn nào, nhưng trong mắt Phong Viện Viện, bài hát bản thân yêu thích lại được Tần Niệm đàn ra một cách dễ dàng như thế, nhất thời lại càng thêm sùng bái người thanh niên trước mắt.

“Lợi hại quá.”

Lần đầu tiên Tần Niệm cảm thấy ngại ngùng trước mặt Phong Vọng.

Sự công nhận đời trước vẫn luôn theo đuổi giờ đây lại có được dễ dàng.

Phong Viện Viện ơ một tiếng rồi hỏi: “Sao mặt anh lại đỏ thế, anh được khen sẽ đỏ mặt sao?”

Tần Niệm mím môi không nói gì.

Cậu xoay đầu Phong Viện Viện về phía đàn dương cầm như để che giấu: “Được rồi, bạn học Phong Viện Viện, chúng ta đến để học đàn dương cầm.”

Cậu cúi đầu hỏi: “Muốn học gì.”

Cả đời trước và đời này Tần Niệm đều chưa từng làm giáo viên dạy đàn, cậu cũng là một lính mới trong việc dạy đàn cho trẻ em.

Cậu nhớ lại trước đây giáo viên dạy mình thế nào, sau đó mới phát hiện hình như bản thân tự học đàn xong rồi mới đi tìm giáo viên.

Phong Viện Viện đưa bàn tay bụ bẫm của mình đàn loạn vài nốt trên phím đàn, cô bé ngẩng đầu: “Anh ơi, sắp đến sinh nhật mẹ em rồi, em muốn học một bài chúc mừng sinh nhật, khi nào đến sinh nhật mẹ em có thể đàn cho mẹ nghe.”

Mẹ?

Là chị gái của anh Phong sao?

Đương nhiên chỉ đàn một bài chúc mừng sinh nhật không khó, Tần Niệm kiên nhẫn bắt tay vào dạy Phong Viện Viện, bài hát không có gì khó khăn, Phong Viện Viện học được cũng rất nhanh,

Điều Tần Niệm cần chú ý đến đó là tư thế đàn, thế tay của cô bé không biết đánh đàn cũng có chỗ đúng chỗ không, Tần Niệm cần phải tập trung nhìn vào thế tay khi đánh đàn của Phong Viện Viện, thường hay nhắc nhở cô bé.

Một buổi sáng trôi qua, ban đầu Phong Viện Viện chỉ đàn ra những giai điệu ngắt quãng nay đã có thể đàn được một bài chúc mừng sinh nhật hơi trôi chảy.

“Viện Viện lợi hại quá.”

Tần Niệm vui vẻ khen ngợi khích lệ Phong Viện Viện.

Khi Phong Vọng trở về đã bắt gặp hai người một lớn một bé ngồi trước đàn dương cầm, đàn một bản nhạc đơn giản, Tần Niệm ở bên cạnh thường sửa lại tư thế đánh đàn của Phong Viện Viện.

Mái tóc mềm của thanh niên phủ trên mặt, vẻ mặt chuyên chú nhìn cô bé đang đánh đàn bên cạnh, điều chỉnh tư thế của cô bé, thường hay đưa tay phải ra nhẹ nhàng đàn vài đoạn nhạc đệm hỗ trợ.

Phong Vọng trông thấy một cảnh này, cảm giác dường như trong lòng có một nơi nào đó lõm xuống.

Phong Viện Viện nhạy bén, Phong Vọng vừa mới đến gần tai cô bé đã động đậy đã nghe thấy rồi, cô bé động ngột dừng đánh đàn lại, quay đầu ra ngoài cửa, nhảy xuống khỏi ghế chạy về phía Phong Vọng.

“Cậu…”

Tần Niệm thấy Phong Vọng trở về cũng đứng dậy gọi một tiếng “Anh Phong”.

Phong Vọng hỏi: “Bệnh cậu sao rồi?”

Tần Niệm nhất thời nghẹn lời, cũng không biết phải trả lời thế nào, Phong Vọng thật sự cảm thấy cậu bị bệnh, vậy cậu có cần nói ra chân tướng hay không.

Phong Vọng nhìn dáng vẻ rối rắm của Tần Niệm, nhất thời có phần buồn cười.

Mà mặt Tần Niệm vẫn đang rối rắm.

“Tôi biết rồi.”

Lát sau Phong Vọng không trêu cậu nữa, anh nói.

“Những lời cậu đã nói trước đó ở nhà họ Tần có còn tính không?”

Tần Niệm phát hiện bản thân thật sự rất ngốc khi đứng trước mặt Phong Vọng, lần nào đối phương nói chuyện bản thân cũng như rơi vào trong sương mù.

Bản thân đã nói ở nhà họ Tân?

Cậu nhớ lại một lượt, lúc trước Phong Vọng đến nhà họ Tần, sau khi Phong Vọng khen cậu xong, cậu đã nói với Phong Vọng nếu Phong Vọng thích cậu đánh đàn, vậy cậu có thể đàn cho anh nghe.

Tần Niệm mấp máy môi: “Đương nhiên là được, anh Phong muốn nghe bài gì, tôi sẽ đàn cho anh.”