Vừa nhắc đến chuyện đuổi việc, chưa đợi Liễu Bạch Nhứ có hành động gì thì quản gia và mẹ Hoàng đã không thể ngồi yên được.
Tuy hai người chỉ là người làm nhưng có nói thế nào đi nữa nhà họ Tần cũng có cơ ngơi giàu có, đối xử với người làm cũng xem như hào phóng, đối với những người trung niên như họ thì làm người giúp việc ở đây cũng đã xem như một công việc không tồi, bây giờ Tần Niệm vừa lên tiếng đã muốn sa thải họ?
Điều này làm sao có thể khiến họ nhẫn nhịn được?
Huống hồ vừa rồi khi cậu chủ Tần Gia Hứa đi tìm bọn họ đã cam đoan, chỉ cần bọn họ nhận tội danh này thì không chỉ giữ họ ở lại tiếp tục làm việc ở nhà họ Tần, còn có thể tăng lương cho họ.
Mẹ Hoàng quýnh lên, lập tức cầu cứu Tần Gia Hứa: “Cậu chủ Tần Gia Hứa, vừa rồi cậu đã cam đoan với bọn tôi rồi mà, chỉ cần…”
“Cam đoan cái gì!”
Tần Gia Hứa thấy ngọn lửa kia đã sắp lan đến mình thì việc cấp bách là phải phủi sạch quan hệ, ném củ khoai nóng bỏng tay này ra ngoài.
“Tiểu Niệm nói không sai, thế mà các người lại dám đối xử với chủ mình như vậy, tiếp theo không biết sẽ làm ra chuyện gì, nhà họ Tần chúng tôi không thuê nổi người làm như các người.”
“Nhưng bọn tôi cũng chỉ dựa theo…”
“Được rồi.”
Liễu Bạch Nhứ lên tiếng xen ngang hai người đang định tiếp tục tranh cãi, tuy rằng bình thường Liễu Bạch Nhứ chỉ ở nhà không kiếm tiền, nhưng cũng biết hình ảnh hiện tại không thể bại lộ chuyện người nhà họ Tần sai sử hai người này, nếu không sẽ càng thêm khó che đậy trước mặt thư ký Dương: “Cứ chia tay hòa bình như thế đi, tôi sẽ cho thêm chút tiền bồi thường.”
Nghe được hai chữ bồi thường thì mẹ Hoàng với quản gia mới trở nên yên tĩnh.
Hai người cúi đầu đảo mắt, đều đang tính toán xem phải lấy bồi thường thế nào mới tính là hợp lý.
Trò hề mới vừa xuất hiện cứ thế đã kết thúc.
Sắc mặt thư ký Dương khi xem trò hề vừa rồi không có gì thay đổi, anh ấy đưa hộp quà mà Phong Vọng đã dặn dò: “Cậu Tần Niệm, anh Phong biết cậu bị bệnh nên đã cử tôi đến tặng quà thăm hỏi cậu, nhân tiện hỏi xem khi nào cậu có thể đến nhà họ Phong dạy cô chủ nhỏ đánh đàn.”
Bị bệnh?
Tần Niệm hiểu ngay lập tức, có lẽ là lời nói dối mà Tần Gia Hứa bịa ra trước mặt Phong Vọng.
Ánh mắt cậu nhìn về phía Tần Gia Hứa ở một góc, Tần Gia Hứa luôn ôn hòa lúc này đang ngồi cùng với Liễu Bạch Nhứ u ám, thường hay đưa tầm mắt nhìn sang bên này.
Tần Niệm cảm thấy buồn cười, vậy đây ra li miêu tráo thái tử thất bại?
Cậu nhận lấy chiếc hộp: “Cảm ơn anh Phong, có lẽ ngày mai tôi có thể sang đó.”
Thư ký Dương gật đầu: “Vậy chín giờ sáng mai tôi sẽ đến đón cậu.”
Đích thân đến đón? Không khỏi quá mức long trọng rồi.
“Không cần làm phiền anh Dương đến thế, anh cứ gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự mình sang đó là được rồi.”
Tần Nho kinh sợ hết lần này đến lần khác đối với đãi ngộ của Tần Niệm ở chỗ Phong Vọng, ông ta cũng hùa theo: “Đúng vậy đúng vậy, sao cso thể làm phiền đến cậu đây.”
Thư ký Dương mỉm cười: “Chủ yếu là do anh Phong sợ ngày mai nhà họ Tần là đưa nhầm người đến.”
Tiếng nói vừa dứt, hiện trường đã trở nên tĩnh lặng.