Tần Niệm bị đau bò dậy khỏi thảm cỏ, cũng may là lầu hai không cao cộng thêm bên dưới phòng cậu là bãi cỏ mềm, vậy nên dù có nhảy xuống từ lầu hai thì cũng chỉ hơi đau một chút.
Cậu chậm chạp đứng dậy, mới phát hiện đã giữa trưa nhưng trong sân vẫn còn rất náo nhiệt.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào người cậu, Tần Niệm liếc mắt nhìn xung quanh, Tần Gia Hứa đang ở đây, không phải lúc này cậu ta phải ở nhà họ Phong dạy đàn sao?
Tần Niệm không nghĩ nhiều, kéo vali của mình dự định cứ thế rời khỏi nhà họ Tần.
Tần Nho là người phản ứng lại trước nhất, trong mắt ông ta hiện giờ Tần Niệm chính là một vị cứu tinh, là thần tài, đương nhiên ông ta phải quan tâm thật chu đáo đến thần tài của mình, ông ta cuống quýt bước tới: “Niệm Niệm, con đang làm gì thế?”
Xưng hô ái muội này thật sự khiến Tần Niệm nổi da gà.
Cậu không hiểu được thái độ thân mật của bố mình, thản nhiên nói: “Ăn không nổi cơm nhà họ Tần, tôi muốn đi.”
“Đi?!”
Tần Nho nghe thế lập tức giậm chân: “Ai bảo con đi? Nhà họ Tần này chính là nhà của con, để bố xem xem ai dám bảo con đi.”
Tần Niệm hiểu rõ: “Cũng phải, bỏ thuốc ngủ vào nước, chặn cửa, thật sự cũng không giống dáng vẻ muốn cho người ta đi.”
Thuốc ngủ? Chặn cửa?
Tròng mắt Tần Nho xoay vòng, tuy ông ta cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì cho lắm, nhưng rát rõ ràng việc này có lẽ là thủ đoạn do vợ ông ta bày ra để Tần Gia Hứa được đến nhà họ Phong dạy học.
Quả thật đó cũng rất giống thủ đoạn của Liễu Bạch Nhứ, nhưng hiện tại bất luận thế nào cũng không thể biểu hiện ra ông ta biết chuyện này, thư ký Dương vẫn còn ở đây. Thái độ của Phong Vọng đối với Tần Niệm lại không rõ ràng, nếu để thư ký Dương biết được chuyện Tần Niệm không hợp với người nhà, từ đó báo cho Phong Vọng biết, thì chuyện lại càng thêm khó giải quyết.
Lúc này việc cấp bách là phải ổn định Tần Niệm đang định rời khỏi.
Mặt ông ta đỏ lên, tỏ vẻ bản thân cực kỳ tức giận: “Ai! Là ai làm việc này, Niệm Niệm con nói đi, bố sẽ làm chủ cho con.”
Giọng ông ta cực kỳ vang dội, mỗi lời nói đều ngưỡng cổ hô lên, như thể dùng hết sức lực toàn thân, để thư ký Dương nhìn thấy bản thân thật lòng đối đãi với Tần Niệm, ông ta xoay người lại hô lên với Liễu Bạch Nhứ: “Trong nhà này đều là do bà quản lý, bà mau chóng điều tra rõ ràng, nhà họ Tần chúng ta không thể để con trai mình chịu chút uất ức nào.”
Liễu Bạch Nhứ nghe nói thế suýt nữa đã cắn nát hàm răng, bà ta không thể nói là do mình sai người giúp việc làm được.
Rơi vào đường cùng, bà ta chỉ có thể bảo Tần Gia Hứa vào nhà tìm người: “Con gọi quản gia và mẹ Hoàng đến đây.”
Tay bà ta nhéo vào tay Tần Gia Hứa để ám chỉ, Tần Gia Hứa tỏ vẻ hiểu rõ rồi rời khỏi sân vườn.
Tần Niệm đứng ở bên cạnh, vẻ mặt vừa nghi hoặc lại đầy hứng thú xem màn trình diễn của người nhà này.
Tần Gia Hứa nhanh chóng gọi quản gia và mẹ Hoàng hôm qua đã châm thêm nước cho Tần Niệm đến.
Hai người vừa đến đã khóc lóc kêu than, nói bản thân là vì không thích Tần Niệm nên mới bỏ thuốc ngủ vào nước và dùng đất nặn để bịt kín ổ khóa cửa phòng của Tần Niệm.
Còn nói xin lỗi với Tần Niệm.
“Cậu chủ Tần, cậu tâm địa lương thiện tha thứ cho bọn tôi lần này đi.”
Mẹ Hoàng và quản gia tỏ vẻ thành khẩn, không hề nhìn ra được bộ dạng cao cao tại thượng hất hàm sai khiến trước mặt Tần Niệm khi trước.
Tần Nho cũng đi đến bên cạnh Tần Niệm, cười lấy lòng nói: “Hai người này cũng biết sai rồi, biết sai có thể sửa, không còn gì tốt hơn, Tiểu Niệm con nói xem chuyện này có thể cứ thế cho qua được không, bố trừ tiền lương phạt họ một chút là được rồi?”
Tần Niệm tươi cười, làm sao cậu không nhìn ra được quản gia và mẹ Hoàng đã bị đẩy ra để làm người thế tội.
“Được, vậy đuổi bọn họ đi đi.”
Giọng điệu cậu nhẹ nhàng, tựa như thật sự đã tha thứ cho hai người trước mặt này, thế nhưng lời nói ra lại khiến cho mẹ Hoàng và quản gia khϊếp sợ.
Tần NIệm đối diện với Tần Nho, vẻ mặt chân thành: “Hôm nay dám bỏ thuốc ngủ vào trong uống nước, ngày mai chỉ e cũng sẽ bỏ độc vào trong cơm, bố à, con đây là vì muốn tốt cho nhà họ Tần, bố nói xem có phải có đạo lý này không?”