Cậu Chủ Thật Sau Khi Sống Lại Quyết Định Làm Cá Mặn

Chương 28

Lúc này ở nhà họ Tần đang vô cùng rối loạn.

Vốn Tần Nho đang nhàn nhã pha trà phẩm trà trong sân với vợ và con cả, khi trông thấy thư ký Dương xuất hiện ngoài cửa và vẻ mặt chật vật của con út thì trong lòng ông ta bỗng có một dự cảm chẳng lành.

Tần Gia Hứa mới vừa rời khỏi nhà họ Tần hơn một giờ, thời gian này cùng lắm chỉ đủ đi về một chuyến từ nhà họ Tần đến nhà họ Phong, cộng thêm thời gian dạy đàn chắc chắn sẽ không đủ, sao Tần Gia Hứa có thể trở về ngay lúc này.

Rõ ràng là đã có chuyện gì xảy ra.

Tần Gia Hứa vốn định chờ Dương Hoán đi rồi, bản thân sẽ uyển chuyển nói cho bố mẹ biết đã xảy ra chuyện gì, để tránh cho mẹ thất vọng và bố nổi giận.

Thế nhưng trông dáng vẻ Dương Hoán hoàn toàn không hề có dự định rời đi.

“Tiểu Hứa, sao con lại quay về rồi? Có phải nhà họ Phong tạm thời có việc bận không?”

Ban đầu Tần Nho vẫn còn khá lạc quan, không muốn nghĩ theo hướng xấu, ông ta cảm thấy cùng lắm là thời gian nhà họ Phong sắp xếp có sai sót, cô chủ nhà họ Phong tạm thời có việc gì đó.

Tần Gia Hứa nhìn Dương Hoán đứng cạnh, thấp giọng ngập ngừng: “Anh Phong nói, người anh ấy mời không phải con.”

Tần Nho nhẹ nhàng thở phào: “Thì ra là cậu Phong không vừa mắt, không sao cả, đổi thành Tiểu Niệm cũng cũng được.”

Dù sao cả hai đều là con trai mình, không phải đổi thành ai cũng giống nhau cả sao.

Tần Gia Hứa muốn nói lại thôi: “Nhưng anh Phong nói, việc hợp tác với bố phải tạm thời gác lại…”

Cậu ta nói một nửa, che giấu đi tin tức Phong Vọng mời Tần Niệm sang.

“Cái gì!”

Trong sân quanh quẩn tiếng kêu không thể tin được của Tần Nho: “Đang yên đang lành sao lại gác lại hợp tác.”

Gác lại là một từ rõ ràng chỉ để nói cho dễ nghe, thời gian đấu thầu đã sắp đến rồi, nếu bỏ qua thời gian đấu thầu thì sẽ không còn cơ hội nữa, đây không phải là công khai thu lại cơ hội vốn đã cho mình sao.

“Tại sao lại như vậy!”

“Anh Phong nói chúng ta không xem lời nói của anh ấy ra gì…”

Tần Nho tức giận đến mức suýt đấm ngực dậm chân, ông ta không dám nói gì với Phong Vọng, thế nên chỉ có thể trút cơn tức xuống Liễu Bạch Nhứ trước đó đã đưa ra đề nghị.

Liễu Bạch Nhứ vốn còn ngồi trên xích đu nhàn nhã cầm quạt lông vũ nhẹ nhàng quạt, sau khi nghe thấy chồng và con út nói chuyện, vẻ mặt chồng mình trở nên càng lúc càng không ổn, giác quan thứ sáu của phụ nữ báo cho bà ta biết chắc chắn đã xảy ra chuyện xấu gì rồi.

Tần Nho mặt mày tức giận đi về phía bà ta.

“Lúc trước tôi đã nói rồi, cậu Phong chỉ đích danh Tần Niệm sang đó, các bà cứ nhất quyết để Tần Gia Hứa đi, nói không sao cả không sao cả, bây giờ tốt rồi, cậu Phong nổi giận rồi, hạng mục hơn mười triệu của tôi đã không còn nữa! Không còn nữa!”

Tần Nho cực kỳ phẫn nộ, không mảy may quan tâm đến lễ nghi, cũng không bận tâm Dương Hoán đang ở đây, chỉ vào Liễu Bạch Nhứ trút xuống cơn tức, cảm xúc ông ta kích động quá mức, nước bọt cũng bắn tung tóe.

Đây là lần đầu tiên Liễu Bạch Nhứ thấy Tần Nho nổi giận như thế, người vốn có tài ăn nói như bà ta giờ phút này cũng tự biết đuối lý, không dám nói gì, chỉ có thể im tiếng, tần suất phe phẩy chiếc quạt bỗng chốc nhanh hơn, muốn quạt đi vài phần bực bội trong lòng.

“Dù gì thì tiền công ty nhà họ Tần kiếm được cũng đủ sống, có hợp tác hay không cũng như nhau.”

Bà ta luôn cao ngạo, chắc chắn sẽ không xin lỗi, chỉ có thể đổi phương pháp an ủi Tần Nho.

Tần Nho cười lạnh một tiếng: “Bản thân bà chỉ biết tham gia triển lãm âm nhạc hội họa gì đó, đương nhiên không biết kiếm tiền vất vả, sinh ra hai đứa con trai, một đứa đã hai mươi mấy tuổi mà không thể gánh vác nổi nghiệp vụ công ty, một đứa trực tiếp đánh mất đi cơ hội hợp tác, đương nhiên có thể ngồi đây nói mát rồi.”

Sự nhục nhã rõ ràng này khiến cho Liễu Bạch Nhứ luôn luôn sĩ diện mặt mày thoạt đỏ thoạt trắng, khẽ cắn môi dứt khoát không nói lời nào.

Tần Nho ở bên cạnh bước tới bước lui, nghĩ xem phải cứu vãn tình hfnh này thế nào.

Thư ký Dương đứng một bên xem trò hề này xong rồi mới chậm rãi cầm một hộp quà đến, cười hỏi: “Anh Phong nghe nói cậu chủ Tần bị bệnh, bảo tôi mang quà an ủi đến, nhân tiện hỏi xem khi nào cậu chủ Tần có thể đến nhà họ Phong để dạy đàn dương cầm cho cô chủ.”

Lúc này Tần Nho mới nhớ ra thư ký Dương vẫn còn ở đây, theo bản năng ông ta nở một nụ cười nịnh hót, nhưng vẻ tức giận trên mặt vẫn chưa rút đi, thế nên biểu cảm trên gương mặt trông cực kỳ buồn cười.

Ông ta tiêu hóa xong lời nói của thư ký Dương mới ý thức được vừa rồi anh ấy đã nói gì, thư ký Dương hỏi khi nào có thể sang đó dạy đàn cho cô chủ nhà họ Phong.

Dạy đàn dương cầm?

Cậu Phong vẫn cho phép Tần Niệm sang đó dạy đàn dương cầm?

Tần Nho đã phản ứng lại được, một niềm vui sướиɠ thật lớn dâng lên, chỉ cần Tần Niệm vẫn còn tiếp xúc với cậu Phong thì bản thân vẫn còn cơ hội cứu vãn.

Nhưng ông ta vẫn có phần khó tin, dù sao trong việc kinh doanh Phong Vọng được gọi là bạo chúa.

Ông ta cẩn thận hỏi: “Ý của cậu Dương đây là cậu Phong vẫn đồng ý để Tần Niệm nhà chúng tôi sang dạy đàn?”

Thư ký Dương cười nói: “Đương nhiên, vừa rồi cậu chủ Tần Gia Hứa không nói với ông chuyện này sao?”

Trái tim Tần Nho trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tần Gia Hứa, lúc này Tần Gia Hứa đang nói gì đó với Liễu Bạch Nhứ, không hề có chút khác thường. Tần Nho cười theo: “Có nói, đương nhiên có nói, ôi chỉ do tôi nhất thời không nghe rõ mà thôi, già rồi già rồi.”

Thư ký Dương vẫn duy trì nụ cười, gật đầu, không biểu hiện gì.

Ánh mắt Tần Nho đảo qua hộp quà trong tay anh ấy: “Thư ký Dương đặc biệt đến thăm Tiểu Niệm nhà chúng tôi, thật là có lòng.”

Ông ta vẫn luôn nhấn mạnh vào năm chữ Tần Niệm nhà chúng tôi này, rất cố gắng muốn chứng minh với thư ký Dương, Tần Niệm và bản thân là một nhà, là một thể đồng lòng.

Sau đó ông ta gọi nữ giúp việc ở một bên đến: “ Đi báo cho cậu chủ Tần Niệm, nói cậu Phong cử người đến gặp nó.”

Ông ta vừa dứt lời đã nghe trên lầu vang lên một âm thanh thật lớn, một chiếc vali hành lý rơi từ lầu hai xuống đất.

Mọi người ở đây đều bị âm thanh này thu hút sự chú ý, không đợi người khác phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, trước mắt bao người, một bóng người rơi từ trên trời xuống bãi cỏ.