Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 31

-o0o-

Mọi người có một tiếng đồng hồ nghỉ ngơi trước khi ăn tối. Soạn đồ ra xong, Kha lẳng lặng đến ngồi ở cái ghế đặt kế cửa sổ. Khách sạn này được thiết kế để các phòng đều có cửa sổ mở ra vườn hoa hồng phía dưới. Những tia nắng cuối cùng trong ngày phủ lên thảm hoa thứ ánh sáng tráng lệ và kỳ bí, trước khi bóng đêm bao trùm, nuốt mất mọi thứ. Hoa hồng nhiều màu, đỏ, trắng, cam, hồng, vàng,... xen kẽ nhau. Nhiều nhất là đỏ, những mảng đỏ rực rỡ bật lên và nhận chìm những màu nhạt hơn mình. Kha không ghét hoa, nhưng hắn sợ hoa hồng đỏ, không hiểu sao màu đỏ của hoa hồng luôn làm tim hắn quặn lên sợ hãi. Nhưg chỉ duy nhất màu đỏ hoa hồng thôi, còn bình thường hắn cũng thích màu đỏ lắm.

Những khóm đỏ lan dần, lan dần trong ánh nhìn của Kha. Hắn đột ngột cảm thấy chóng mặt, những ngón tay đang bám vào bệ cửa sổ trở nên trắng bệch và gương mặt hắn tái nhợt đi. Hắn lắc đầu mấy cái rồi mở mắt nhìn xung quanh. Nhóc Linh đang đứng trước mặt hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ lo âu:

- Anh sao vậy? - Nó đặt tay lên trán hắn. Tay nó mát rượi làm hắn bình tâm lại một chút - Trông anh xanh xao lắm đó.

- Tui không sao. Đi xe đường dài không quen nên hơi mệt một chút.

Hắn cố gắng mỉm cười, đứng dậy rời khỏi khung cửa sổ. Thật may vì cành hoa hồng cắm trong cái lọ thủy tinh để trên nóc kệ ti vi trong phòng có màu cam chứ không phải màu đỏ.

- Cậu không đi tắm đi, lát tới giờ ăn rồi chạy không kịp đó. - Hắn nhìn đồng hồ, nhắc Linh. Nhìn thấy cậu nhóc vẫn chưa soạn đồ ra khỏi cái túi du lịch, hắn nhíu mày - Cậu lấy bớt đồ ra bỏ vô tủ cho tiện, chất cả đống trong túi làm gì?!

- Mệt quá, kệ tui, ông cụ non nói nhiều! - Linh làu bàu lấy đồ bước vô nhà tắm. Hắn cười cười trước vẻ vùng vằng trẻ con của cậu, lòng thấy hơi buồn. Nói gì thì nói, cậu quả thật vẫn còn nhỏ lắm. Hắn nghĩ vậy và khẽ thở dài.

Kha hơi khó chịu khi cùng Linh đi xuống phòng ăn của khách sạn và thấy bàn ăn được đặt ngay cạnh một cái cửa sổ mở ra vườn. Mặc dù ánh nắng mặt trời đã tắt từ lâu nhưng hắn biết rõ nếu nhìn ra ngoài, hắn vẫn sẽ thấy những mảng đỏ ấy hiển hiện trước mắt thật rõ ràng. Hắn ghét điều đó.

Ba mẹ Linh, mẹ Kha, nhỏ Quyên và bé Khánh đã ngồi chờ sẵn. Kha tránh không nhìn mẹ, hắn kéo ghế ngồi cạnh nhỏ Quyên trong khi bé Khánh tíu tít chạy tới chỗ Linh. Mái tóc dài luôn cột đuôi ngựa của Quyên đã được xõa ra khiến con nhỏ la sát trông thật dịu dàng. Quyên biết rõ Kha đang nghĩ gì, nhỏ chớp mắt cười e lệ làm Kha sém té khỏi ghế.

Đồ ăn được mang ra. Mẹ Linh xuýt xoa khen:

- Ly, bà chọn món ăn hay quá, nhìn là đói bụng liền.

Ba Linh và Quyên gật đầu đồng tình. Linh nhìn Kha, ngạc nhiên thấy mặt Kha hơi tái đi. Không lẽ Kha vẫn còn mệt?

- Con xin lỗi! - Kha đứng dậy ngay khi chén cơm được Quyên đưa tới trước mặt - Con thấy không khỏe. Con... con sẽ lên phòng nghỉ một chút.

- Ơ, sao lại thế? Con bệnh hả? - Mẹ Linh buông đũa lo lắng. Kha lắc đầu cười:

- Dạ không có, tại con hơi say xe. Lát con ăn sau cũng được.

Nói xong, mọi người không kịp hỏi gì thêm, Kha vội vàng đi ra khỏi phòng ăn. Linh nhìn theo Kha, chợt cảm thấy lo. Nó biết Kha nói dối, làm gì có chuyện say xe chứ. Vậy thì tại sao... Những ý nghĩ về Kha cuốn lấy nó, làm nó không tập trung được. Từ chiều giờ thái độ của Kha lạ lắm, nó chưa từng thấy Kha như thế bao giờ. Tự hỏi Kha đang gặp chuyện gì sao?

Miếng bông cải xào bỗng trở nên đắng ngắt trong miệng nó. Mới ăn hết một chén cơm, nó đã buông đũa trong ánh nhìn thắc mắc của mọi người. Cảm thấy bà chị mình vừa mỉm một cái cười đầy ẩn ý, nó vội phân bua:

- Con không đói. Con... con sẽ ăn sau vậy. Con lên phòng trước.

Đi ra khỏi phòng ăn, Linh vẫn có thể nghe tiếng cười man rợ của bà chị gian tà đuổi theo sau.

Khi Linh mở cửa vào phòng, Kha đang ngồi trên giường, nhìn hết sức không ổn. Mà không ổn nhất là ở chỗ nó nhìn vào mắt Kha và chẳng thể thấy được gì trong đó, chỉ là một màu tối đau đớn. Một cái gì trong lòng thôi thúc nó phải làm gì đó. Nó bước lại gần Kha.

- Sao cậu ăn nhanh vậy? Mọi khi thấy ăn cứ như mèo mà? - Kha ngẩng lên nhìn Linh. Thấy Kha cười nó lại càng lo lắng hơn. Nó nhíu mày, im lặng. Không khí trong phòng chùng xuống. Nó nắm nhẹ tay Kha:

- Có chuyện gì vậy?

- Không có gì quan trọng đâu. - Kha bối rối rút tay mình ra - Tại nhìn thấy mẹ gọi toàn món anh hai thích nên tui hơi sốc một chút thôi.

- ...

- Tui không sao, tui đã suy nghĩ trước mấy chuyện như vầy mà. Dù sao Đà Lạt cũng là một nơi nhiều kỷ niệm của gia đình tui...

- ... - Linh vẫn đứng im vì không biết mình nên nói hay làm gì. Kha cười nhẹ, đứng dậy:

- Tui ra ngoài đi dạo một chút.

- Tui... đi với anh nha? - Linh níu nhẹ áo Kha. Nó thực sự không muốn để Kha một mình lúc này. Kha nhìn nó một hồi rồi lắc đầu cười:

- Tui muốn đi một mình.

Linh ngần ngừ một chút rồi bỏ tay khỏi áo Kha. Kha đã nói vậy, nó cũng không ép. Ánh mắt buồn của Kha lướt qua nó một thoáng, rồi Kha mở cửa ra khỏi phòng. Không biết có kịp nghe nó dặn là nhớ ăn tối không nữa...

Hắn đi dạo loanh quanh hồ Xuân Hương. Hồi cấp một hắn từng đi Đà Lạt với cả nhà. Buổi tối anh hai rủ hắn đi xe đạp đôi, thật ra là một mình anh hai è cổ ra đạp vì hắn không biết đi xe đạp. Rồi còn ra chợ Đà Lạt ăn bánh tráng nướng, uống sữa đậu nành nóng. Anh biết hắn thích ăn vặt nên cho dù hắn không đòi anh cũng phăng phăng đi mua. Giờ nghĩ lại hắn mới thấy hắn đã rất được cưng chiều. Vậy mà lúc nào hắn cũng tỏ ra ghét anh. Hắn thật là một đứa em hư phải không nhỉ?

Anh có giận em không? Có ghét em không?

Hắn dừng lại bên bờ hồ. Mặt hồ lấp lánh ánh đèn từ hai bên đường rọi xuống. Nhớ hồi nhỏ hắn ngu ngơ hỏi anh hai là ở dưới đó có ông rùa hay ko…

Ông Rùa có mang đến những điều ước không?

Nếu được lựa chọn, hắn sẵn sàng chọn để anh hai là người còn ở lại. Hắn tin nếu thế thì sẽ không có quá nhiều đau buồn và nước mắt. Và nếu là anh, chắc ba mẹ cũng dễ chấp nhận hơn.

Hắn thấy đau quá.

- Hắt xiìi!! Một đợt gió thổi qua và hắn rùng mình. Lạnh quá, biết vậy hồi nãy hắn đã mặc áo khoác cổ cao hơn một chút. Nhỏ Quyên có dặn ban đêm trời hay trở lạnh đột ngột, nhưng lúc nãy ở trong khách sạn có máy điều hòa ấm quá nên hắn quên béng mất. Hậu quả là hiện răng hắn bắt đầu đánh bò cạp và hai tay thì lạnh cóng lại luôn. Thời tiết gì kì vậy nè trời!!?

- Ê, đầu óc anh có vấn đề hả? Trời lạnh vầy mà chỉ mặc cái áo khoác vậy là xong sao?

Hắn giật mình quay lại. Nhóc Linh quăng cho hắn cái áo gió. Hắn ngạc nhiên:

- Sao cậu biết tui ở đây?

- Có biết đâu! – Cậu nhóc nhún vai – Tui đi loanh quanh thôi. Tại lúc nãy ra khỏi phòng thấy anh không đem theo áo lạnh mà...

- Cậu đi tìm tui à?

- Không thèm!

Hắn mặc áo gió vào, thấy ấm hơn được một chút. Gì chứ chịu lạnh thì hắn dở ẹc. Đó, bằng chứng là bây giờ mỗi khi có gió thổi qua là hắn lại run lên.

- Đây, quàng cái này vào!

Nhóc Linh bước đến gần và gỡ cái khăn đang quàng ra để quàng cho hắn. Mái tóc cậu lướt nhẹ qua mặt hắn, để lại một mùi hương thoang thoảng. Tim hắn bắt đầu nhảy tăngo. Hắn ấp úng.

- Cậu… không lạnh hả?

- Áo gió của tui có cổ cao! – Linh tỏ vẻ thờ ơ – Với lại tui cũng không chịu lạnh dở như ai kia đâu.

- Đừng trêu tui nữa mà! – Hắn khổ sở. Nhóc Linh quay người bước đi, không quên tặng cho hắn câu hỏi xanh rờn:

- Đi dạo tiếp hay là đứng đây cho lạnh chết hả?

Hai người đi song song với nhau. Hắn len lén quan sát cậu nhóc. Cái áo gió cậu đang mặc hơi to quá nên nhìn cậu “đã bé càng bé hơn”, đã vậy cậu còn kéo cái nón trùm lên đầu nữa chứ. Nói ra thì dễ ăn đập chứ lúc này nhìn cậu ra con trai được chết liền.

- Khăn len này…đan tay hả? - Hắn phá tan bầu không khí im lặng giữa cả hai. Cậu gật đầu.

- Ừ.

- Cậu hay chị cậu đan? Hay là được tặng?

- Không phải được tặng. Và anh nghĩ bà chị tui có thể làm nổi thứ này sao?

- Ừ ha. Nhỏ đó mà đυ.ng vào mấy thứ này chỉ có phá tan nát thôi!

Hắn vừa cười vừa nhớ lại giờ ngoại khóa hồi lớp mười. Năm đó lớp hắn diễn kịch. Tấm màn sân khấu lủng một lỗ nhỏ và nhỏ đem kim chỉ khâu lại. Kết quả là cây kim rớt đâu mất tiêu, chỉ thì rối thành một cục quấn cả vào tay nhỏ còn lỗ rách thì rộng ra gấp đôi. Chỉ còn cách hắn phải xuống phòng y tế mượn kim chỉ, may mà có, rồi hì hục khắc phục hậu quả do nhỏ bạn gây ra. Thiệt tình, đôi lúc hắn nghi ngờ giới tính nhỏ bạn mình ghê gớm.

- Hắt xìi…!!

Hắn xoa hai bàn tay lạnh cóng vào nhau. Bây giờ tay hắn tê đi đến mức hắn chẳng còn nhận thức được đâu là ngón tay mình nữa.

- Anh lạnh à? – Nhóc Linh khịt mũi – Mặc áo quàng khăn kín mít thế kia mà vẫn lạnh là sao?

- Tui…hắt xì!!

- Muốn về khách sạn không?

- Không. Còn sớm mà! – Gì chứ khoảng cố chấp thì Kha không thua bất kì ai. Linh cũng biết thế nên nó chỉ lắc đầu.

- Bó tay. Lạnh mà còn ham hố. Đưa tay anh đây!

Nó gỡ cái bao tay ở tay trái ra và đeo vào cho Kha. Và khi Kha còn đang ngỡ ngàng thì nó đã nắm lấy tay còn lại của Kha bằng bàn tay không đeo găng của mình.

- Như vầy thì được rồi chứ?

- Ơ…tui không…không có ý đó! Tui…

- Tui có nói gì anh đâu! – Linh bực – Tay lạnh ngắt vầy mà không chịu về. Ham chơi quá vậy.

Hắn cãi không được nên chỉ biết cười trừ. Linh thấy thế cũng thôi cằn nhằn. Bây giờ hắn cũng đã hết trơn cảm giác lạnh, trái lại cả người cứ nóng bừng. Hắn siết nhẹ tay Linh. Cậu nhóc quay nhìn hắn nhưng không nói gì. Hắn thấy cậu hơi cười.

- Ấm quá. Cảm ơn.

- Hừ tại tui quen với một ông ngốc! – Linh ngó lơ, trong ánh mắt có nét gì đó thật hiền. Hắn đỏ mặt khi nhận ra một vài người đi đường đang ngó hai đứa, và vài lời bình luận lọt vào tai hắn:

- Nhìn kìa, có một đôi đang đi dạo. Lãng mạn há, mỗi người đeo một cái găng tay kìa.

- Ừ, nhìn dễ thương ghê.

- Chắc là trốn gia đình hẹn hò đây!

Tay nhóc Linh ngọ nguậy, nhưng không buông tay hắn ra. Hẳn nhiên là mọi người đang tưởng nhầm nhóc Linh là con gái và hai đứa là một cặp, và hắn biết rõ điều đó làm cậu nhóc hết sức khó chịu. Hắn len lén quan sát gương mặt cậu, thấy đôi chân mày thanh mảnh khẽ nhíu lại. Cậu lầm bầm vẻ không vui.

- Mấy cái người này thiệt là dư hơi!

Cả hai đi dạo thêm một vòng nữa quanh hồ Xuân Hương. Đây là một nơi hẹn hò lý tưởng nên khó trách có rất nhiều cặp tình nhân cặp kè nhau, và họ nhìn hai đứa theo kiểu nhìn “đồng loại”. Linh khó chịu ra mặt vì điều đó, nộ khí tỏa ra ầm ầm làm Kha phải vội vàng đưa ra quyết định đi bộ xuống chợ uống sữa đậu nành nóng.

Cả hai im lặng ngồi cạnh nhau, găng tay đã cởi ra để có thể áp cả hai tay vào ly sữa cho ấm. Linh nhấm nháp từng muỗng sữa, tận hưởng cái vị ngọt ấm áp lan tỏa khắp người. Khi nó ngẩng lên, nó bắt gặp ánh mắt Kha đang dán chặt vào mình. Ánh mặt dịu dàng và xa xăm buồn. Nó khịt mũi:

- Anh làm gì mà nhìn tui dữ vậy? Chưa thấy ai uống sữa bằng muỗng bao giờ à?

- À không, tui... - Kha bối rối quay ra hướng khác - Tại thấy cách cậu uống sữa ngộ quá nên...

- Ngộ? Ý anh là sao? - Linh có vẻ phật ý. Kha cười nhẹ:

- Ừa, thì tại cậu uống từng muỗng một giống y anh hai tui, chỉ khác là ảnh làm lẹ lắm, loáng một cái là hết sạch luôn.

- Anh từng đi Đà Lạt với anh hai anh hả?

- Ừm, cả ba mẹ nữa chứ. Hồi tui học lớp bốn.

Thấy Kha buồn Linh cũng không hỏi thêm nữa. Nó hối Kha uống nhanh để còn đi về, sau một ngày ngồi xe mệt mỏi giờ nó chỉ muốn ngủ sớm. Mặc dù còn ham hố nhiều thứ như là ăn bánh tráng nướng mỡ hành, rồi còn trò đi xe đạp đôi mà chị hai nó đã hứa, nhưng thôi để mai vậy, với lại nó thấy Kha có vẻ còn đuối hơn cả nó, kiểu gì cũng phải lôi ổng về đi ngủ thôi.

Hai người gặp Quyên ở trước cửa khách sạn. Quyên chìa cho Kha một hộp bánh thơm lừng, cười gian manh:

- Ghê nha, hai đứa mày đi đâu mà giờ này mới ló mặt về đây hả?

- Tao...

- Cũng phải thôi, đêm Đà Lạt thơ mộng là thế mà! Thiệt là thích hợp cho cái việc nắm tay nhau đi dạo há! - Quyên cười cười, cố tình nhấn mạnh hai chữ “nắm tay”. Mặt Kha lập tức đỏ bừng lên thay cho lời thừa nhận. Nhỏ lại nhìn qua Linh. Thằng nhóc mím môi:

- Em đi lên phòng trước.

Rồi chẳng để cho Quyên lẫn Kha kịp nói gì, Linh vội vàng bỏ đi mất tiêu. Kha cằn nhằn Quyên:

- Mày thôi cái trò chọc ghẹo ấy đi cho tao nhờ!

- Ơ, sao phải thôi? Mày hết thích em tao rồi hả? - Quyên tròn mắt ngây thơ. Kha ngập ngừng một lúc rồi tặc lưỡi trả lời:

- Tao thích Linh, nhưng nhóc đó thì không thích tao. Với lại mày nên nhớ em mày mới có mười bốn tuổi thôi đó. Đừng có mà dụ dỗ con nít.

Kha nói xong cũng bỏ lên phòng, quên cả bịch bánh Quyên mua cho, bỏ lại nhỏ bạn đứng nghệt mặt ra vì tự dưng bị lên án gay gắt. Nhưng nhỏ không giận Kha, nhỏ hiểu rõ cái sự quân tử của bạn mình, rằng Kha nghĩ rằng nhóc Linh còn nhỏ và không muốn làm thằng nhóc khó xử. Hehe, thật xứng đáng để nhỏ gửi gắm đứa em trai yêu dấu, Quyên nghĩ thế rồi vừa hát vu vơ một bài hát vui nhộn vừa nhảy chân sáo lên phòng.

Khi Kha lên phòng thì Linh vừa từ nhà tắm bước ra. Nhà tắm nằm gần cửa ra vào, mà Kha thì đang đứng ngay cửa nên có thể nói khoảng cách giữa hắn và Linh đang rất gần, và vì gần nên hắn có thể ngửi thấy mùi xà bông thoang thoảng tỏa ra từ người cậu. Hắn cười, buột miệng:

- Cậu thơm quá!

Nói xong mới nhận ra mình thật là vô duyên, hắn đỏ lựng cả mặt y như quả gấc. Nhóc Linh trố mắt nhìn hắn một hồi, mặt cũng hồng lên. Cậu làu bàu:

- Anh ấm đầu hả? Đừng nói tào lao nữa, đi tắm đi!

Hắn cười ngượng nghịu, đi lại phía tủ lấy đồ. Nhóc Linh không biết nghĩ gì mà lại bồi thêm một câu:

- Sau này mà còn phát biểu linh tinh như thế nữa thì coi chừng tui à!

Nghe câu đó, Kha thoáng rùng mình. Lâu nay hắn đã quên mất thằng nhóc bạo lực này một cao thủ karatedo và judo. Trời ạ, hắn thảm rồi.

--o0o--