Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 30

--o0o--

- Tui nè.

- Linh?!? Cậu gọi điện... khục... ục... - Hắn bị sặc ngụm nước vừa uống. Mặt hắn nóng bừng lên khi nghe tiếng Linh cười khúc khích trong điện thoại.

- Làm gì phản ứng ghê vậy?

- Ưʍ... khục...

- Anh thi ở trường nào?

- Khục... Hồng Bàng...

- Ừm, gần trường anh mà, chị Quyên thi ngay tại trường cấp 3 đúng không? Vậy buổi trưa tui nói bả qua đón anh nha?

- Chi vậy?

- Hỏi nhiều! - Linh nạt - Tui chỉ nói thế thôi. Đi ngủ đi nghe không?

- Ừm... nghe! - Hắn ỉu xìu, cảm thấy mình như đứa trẻ con phạm lỗi bị người lớn la rầy.

- Vậy tốt. Cúp máy là phải đi ngủ đấy! - Linh nghiêm giọng.

- Ừ.

Sau khi Linh cúp máy, chó nhà hàng xóm bắt đầu sủa um sùm vì một tràng cười man rợ vang lên. Quyên ôm bụng cười sặc sụa, bất kể tiếng cười kinh dị của mình có thể đánh thức bé Khánh đang ngủ trên lầu. Giọng nói nhỏ đứt quãng vì cười quá nhiều:

- Ha... Hahaa!!! Mày... mày có oai ghê!! Haha...!!!

Kỳ thi tốt nghiệp có sáu môn: Toán, Văn, Anh, Lý, Hóa, Sử và kéo dài trong ba ngày. Sáng nào cũng vậy, nhỏ Quyên qua nhà chở Kha đi, vì trường Hồng Bàng hội đồng thi của Kha nằm gần trường cấp ba của cả hai luôn. Buổi trưa thi xong Quyên với Kha cùng về nhà ăn trưa nghỉ ngơi. Bình thường Linh ghét nhất là vô bếp nấu ăn nhưng lần này thì nó không thể phản đối được, bà chị nó đang thi mà =”= , nên dù đang nghỉ hè nhưng hôm nào nó cũng phải dậy sớm đi chợ rồi về nấu cơm trưa, những món mà chị nó thích. Kha thì dễ tính nên nó chỉ cần cố làm cho ngon thôi.

Nó không bao giờ mở miệng hỏi Kha làm bài được hay không, để rồi cứ tối tối là nó làm phiền chị nó bằng chính câu hỏi đó. Quyên thì mang dòng máu ác ma, lần nào Linh hỏi nhỏ cũng cắn môi lo lắng bảo Kha làm sai cái này cái kia, tới chừng Linh bậm miệng bực dọc nhỏ mới chịu nói thiệt để nghe tiếng thằng nhóc thở phào nhẹ nhõm ^^ . Thiệt là thú vị hehe.

Ngày thi cuối. Đang ăn trưa, Quyên chợt ngừng ăn nhìn Kha:

- Chiều nay mày về nhà nội hả?

- Ờ, tối qua nội gọi điện hỏi tình hình thi cử, rồi cằn nhằn sao ba mẹ tao không ở nhà... - Kha chặc lưỡi - Xong nội nói hôm nay thi xong ghé về một chút, chú út với thím út nhắc.

- Hớ? - Quyên bất ngờ. Linh cũng nhìn Kha chằm chằm.

- Nội nói dạo gần đây chú thím hình như cũng hiểu ra đôi chút, nên vừa rồi thím đi Hàn Quốc về có mua quà cho tao! - Kha ngượng ngập cười. Linh thấy hình như Kha đang vui, bất giác nó cũng khẽ cười theo. Quyên gật gù:

- Vậy thì được rồi.

- Mà... - Kha bối rối nhìn Linh làm nó nhướng mắt:

- Gì mà nhìn tui?

- Cậu... chiều nay đi với tui về nhà nội được không?

- Mắc mớ gì tui mà biểu tui đi? - Linh nhíu mày. Trong khi Quyên với Khánh ngó nhau cười hì hì. Kha khổ sở vặn vặn hai bàn tay:

- Nội tui nói... nếu được thì dẫn cậu đến chơi...

Đến đây thì Quyên chịu hết nổi. Những tiếng phụt phụt bắt đầu thoát ra từ miệng, nhỏ vỗ vỗ vai thằng em:

- Chúc mừng mày! Hình như bà nội Kha có ấn tượng tốt với mày!

Linh chưa kịp cãi thì Khánh đã xen ngay vào:

- Ấn tượng tốt là sao chị hai?

- Em còn nhỏ không cần biết! - Quyên cười bí hiểm, nhưng chỉ được một giây trước khi chuyển qua cười gian xảo - Chắc bà nội đang suy nghĩ coi mày có đáng tin tưởng để gia Kha cho mày không đấy mà.

- QUYÊN!!!

- CHỊ HAI!!!

Có hai quả cà chua xuất hiện trong tiếng cười của đại ác ma và tiểu ác ma. Mô Phật!

[15]

- Ê, từ đây không khí đã mát hơn rồi ha!

Quyên cười sung sướиɠ, mở cửa sổ xa để có thể hít thật sâu từng ngụm không khí mát rượi trong lành. Xe đang chạy trên một con đường hơi dốc lên, hai bên rậm rạp toàn cây là cây. Hoa dại khoe sắc rực rỡ giữa cái nắng hanh vàng dịu ngọt và từng cơn gió dìu dịu lướt qua như khúc dạo đầu báo hiệu cho những người khách phương xa là đã gần tới xứ sở của hoa và thông. Bên cạnh Quyên, Kha ngủ gà ngủ gật, đầu tựa vào vai Linh. Nhìn Linh hình như hơi bực nhưng thằng nhóc chỉ ngó ra cửa sổ chứ không làm gì. Người lái xe là ba. Mẹ nhỏ với mẹ Kha ngồi ở băng ghế giữa, nói chuyện rôm rả suốt từ đầu chuyến đi. Vì mẹ nhỏ làm trong ngành du lịch nên lần này sẽ kiêm luôn nhiệm vụ hướng dẫn viên.

- Nè mấy đứa! - Mẹ nhỏ quay xuống - Mẹ đặt phòng khách sạn rồi, vì chỉ còn có 3 phòng đôi thôi nên mẹ tính như vầy: ba, Quyên với Khánh một phòng, mẹ với cô Ly (A/N: mẹ Kha) một phòng, Kha với Linh một phòng, được không?

- Dạ được! - Quyên hí hửng đồng ý.

- Con cũng đồng ý! - Khaán reo lên.

- Tùy mẹ! - Linh thở dài. Chả còn cách nào khác.

- Anh phản đối! - Ba Linh đột ngột lên tiếng – Sao anh không được ở chung phòng với em?

- Ôi trời ạ! – Mẹ nhỏ phì cười. Mẹ Kha cũng cười theo – Anh ở chung phòng với em mười mấy hai chục năm rồi, nhường cho Ly vài ngày mà cũng ganh là sao?

- Chồng bà yêu bà thật đấy! Mẹ Kha trêu. Quyên với Linh nhìn nhau không hẹn mà cùng nghĩ “Ba mẹ mình thiệt là trẻ trung nhí nhảnh!”.

Khách sạn mà mẹ Quyên đặt phòng tên là Hoa hồng. Rất dễ hiểu vì xugn quanh khách sạn là vườn hồng rực rỡ. Đà Lạt có khác, nhìn đâu cũgn thấy hoa. Nhận chìa khóa xong, môi người lên phòng. Đã năm giờ chiều rồi. Mẹ Linh dặn dò mọi người là 6h xuống ăn tối tại nhà hàng của khách sạn luôn. Linh về phòng trước vì Kha còn phải giúp mẹ xách cái túi du lịch nặng trịch vô phòng. Nó mở cửa phong và, nói sao ta, cực kì sốc với cái kiểu bày trí “phòng đôi” này: phòng chỉ có MỘT cái giường đôi!

- Mẹ ơi vầy là sao? – Nó chạy bổ qua phòng mẹ nó và mẹ Kha. Cũng y chang vậy. Kha vừa đặt cái túi nặng trịch xuống sàn, thấy nó xông vào thì tròn mắt ngó nó.

- Cậu sao vậy?

- Cái giường! – Nó gần như gào lên – Sao lại là giường đôi?

- Thì phòng đôi mà, mẹ đã nói lúc nãy còn gì, không giường đôi chứ không lẽ giường đơn?

- Nhưng…

- Giường rộng mà con, hai đứa nằm đảm bảo dư chỗ - Mẹ Kha thêm vào. Và lúc này Kha đã hiểu ra vấn đề, mặt hắn hơi đỏ lên. Nhưng hắn không biết nói gì nên đành im lặng nhìn mặt nhóc Linh hiện rõ hai chữ “ấm ức”.

- Sao mẹ cứ nhất quyết ở khách sạn này?

- Ơ hay, khách sạn có một phần vốn do ba con hùn vào làm, không ở thì ở đâu?

- Hả? Ba hùn vốn??? – Trông Linh có vẻ sốc lắm. Mẹ nó lắc đầu chán nản:

- Con với cái, chẳng biết gì về chuyện trong nhà hết. Thôi hai đứa về phòng nghỉ đi, lát xuống ăn tối.

- Dạ, chào cô! – Kha ngập ngừng quay qua mẹ mình – Mẹ, con về phòng.

Mẹ hắn chỉ gật nhẹ đầu. Thôi kệ, vậy đã là tốt rồi.

- Cậu…không thích ngủ chung giường với tôi hả? – Kha ấp úng, và theo đó mặt hắn lại ửng đỏ. Linh vẫn còn hơi bực, nhưng nhìn Kha lúc này, chút xíu bực bội còn lại trong lòng nó nhanh chóng bốc hơi. Tự dưng nó nảy ý muốn chọc Kha. Nó quay qua nhìn thẳng vô mắt Kha, điềm tĩnh hỏi:

- Anh thích tui đúng không?

- Ơ…sao cậu hỏi vậy? – Mặt Kha đỏ như gấc. Linh tỉnh queo.

- Tui đâu có ngốc mà ai nói gì cũgn tin. Phải xác minh lại chứ! Anh trả lời đi!

- Ừ…thì thích. Thì sao?

- Thì ngủ chung với anh có phải là rất nguy hiểm cho tui không? Lỡ anh có ý đồ đen tối thì sao? – Linh cắn môi tỏ vẻ lo lắng. Kha hoảng hồn xua tay lia lịa:

- Không… không đâu! Tui không có ý gì đâu! Tui… tui cam đoan là không hề có ý đồ gì đối với cậu hết! Tui…

- Thôi thôi được rồi. Tui tin rồi! – Linh mím môi cố giấu nụ cười. phản ứng của Kha thiệt là…Khờ gì đâu! Nhưng nó lại thấy như vậy là dễ thương mới chết chứ!

Mà coi bộ, Kha thích nó thiệt ha?

-o0o-