Người Yêu Bé Nhỏ

Chương 32

--o0o--

Chắc ai từng đi chơi xa và ở khách sạn đều biết phòng đôi là gì. Hiểu một cách đơn giản, phòng đôi được thiết kế dành cho hai người, trong phòng đôi có hai đôi dép và tất nhiên, một cái giường đôi, trên cái giường đôi đó có hai cái gối và một cái mền. Còn hiểu theo kiểu của pervert đại nhân như nhỏ Quyên nhà ta thì phòng đôi là một công cụ tuyệt với để phục vụ âm mưu đen tối của nhỏ.

Tối đó, bé Khánh nói nhỏ vào tai chị:

- Có phải anh ba với anh Kha sẽ ngủ chung giường như ở nhà mình hồi trước không?

- Ừ, tất nhiên rồi! - Nhỏ cũng thì thầm lại vì ba đang ở trong phòng - Khánh này, em có nghĩ chị hai độc ác như bà phù thủy khi để cho anh ba và anh Kha ở chung phòng không?

- Dạ không! Mẹ xếp vậy mà. Chị hai là người tốt nhất trên đời! - Khánh hùng hồn tuy vẫn thầm thì - Em cũng thích anh ba với anh Kha mà! ^^!

- Ừ Khánh ngoan! Ui chị hai yêu Khánh lắm nhé! - Quyên hét toáng lên rồi ôm chầm bé Khánh một cách sung sướиɠ. Ba nhỏ nhìn hai cô con gái dễ thương, lắc đầu cười. (vâng, giá mà ba biết hai cô con gái dễ thương đang nói chuyện gì ^^!)

Quay lại cái giường đôi ở phòng Kha và Linh. Cả hai người lẽ ra phải nằm lên đó lúc này vẫn đang ngồi ở mép giường với vẻ mặt siêu kỳ cục, mà phải nói là ai nhìn vào cũng thấy giống hai vợ chồng mới cưới. Là bởi cái giường này nhỏ hơn cái giường của Linh hơi bị nhiều, đồng nghĩa với việc hai người sẽ nằm hơi sát nhau. Và nó lại không-có-gối-ôm nữa chứ. Linh thầm rêи ɾỉ vì điều đó. Nó không quen ngủ mà không có gối ôm.

Còn Kha thì ngượng đến mức cả người đỏ chín lên như tôm luộc. Hắn không tưởng tượng nổi cái việc sẽ ngủ chung với Linh một lần nữa. Hắn sợ mình lỡ đυ.ng chạm gì thì Linh sẽ nghĩ là hắn có ý xấu, rồi thế nào hắn cũng mềm xương cho coi. Mà đâu phải chỉ hôm nay thôi đâu, còn những hai đêm nữa chứ ít gì. Hic.

- Làm gì mà mặt anh đỏ bừng vậy? Ngủ chung thôi mà, có gì đâu! - Linh nói giọng thản nhiên, lấy cái remote chỉnh cho nhiệt độ trong phòng ấm lên thêm một chút, rồi quay qua nhìn Kha - Đi ngủ ha.

Kha gật đầu, đứng dậy tắt đèn. Linh bật đèn ngủ, để chế độ ánh sáng yếu rồi chui vào mền. Nó cố ý nằm nép qua một bên để chừa nhiều khoảng trống cho Kha, vì biết Kha ngượng. Kha nằm xuống giường, quay lưng về phía Linh và kéo mền lên đắp. Linh càu nhàu:

- Đừng có kéo hết mền của tui chứ!

- Đâu có đâu.

- Mắc gì nằm tuốt ngoài đó vậy, sao đắp đủ. Còn rộng đó, xích vô chút đi.

- ...

- Nói không nghe thì tối nay đừng có đắp mền nhé! - Nói là làm, Linh kéo mạnh cái mền về phía mình. Trời Đà Lạt ban đêm lạnh, dù có máy điều hòa thì mền vẫn là vật dụng không thể thiếu. Cho nên Kha lập tức quay qua giành cái mền lại, quên mất sự ngượng ngùng nãy giờ. Linh nhất quyết không nhường, vẫn giữ chặt lấy cái mền không cho Kha kéo qua. Và trong lúc người co kẻ kéo, Kha đã mất đà mà ngã đè lên Linh. Môi hắn chạm nhẹ vào trán cậu một cái làm Linh đơ ra mất mấy giây, còn hắn thì giật bắn cả người.

- Anh...! - Linh không biết nói gì trong hoàn cảnh tim nó đập như muốn rớt ra ngoài thế này. Và mặt nó cứ thế nóng bừng lên. Kha LẠI vừa hôn nó!!!

- Xin... xin lỗi! - Kha hấp tấp ngồi dậy và nhanh chóng quay mặt qua hướng khác - Chúc... chúc ngủ ngon! Tui không giành mền nữa đâu!

Hắn nằm xuống, vùi gương mặt đỏ bừng vào gối. Thiệt là khổ mà. Cứ rơi vào mấy tình huống kiểu này hắn nếu không bị bệnh tim thì có ngày tim cũng ngừng đập cho coi.

Một vòng tay chợt choàng qua người Kha và hắn có thể cảm nhận được cái mền ấm áp phủ lên người mình. Có lẽ Linh sợ hắn lạnh. Nhưng hắn không dám quay lại nhìn cậu vì sợ cậu còn giận. Và cứ giữ nguyên tư thế ấy, hắn chìm dần vào giấc ngủ.

Linh có thói quen dậy sớm. Trời càng lạnh thì nó lại càng khó ngủ thêm. Và bây giờ thì nó cực kỳ, cực kỳ biết ơn cái thói quen ấy của mình, bởi vì cái cảnh tượng mà nó nhìn thấy khi nó vừa mắt nhắm mắt mở tỉnh dậy vào buổi sáng nay làm nó nóng hổi mặt mày, vừa vì ngượng, vừa vì tức. Nó đang ôm Kha trong tay mình, đã vậy Kha còn rất tự nhiên... ôm lại nó, còn dám vùi mặt vào vai áo nó nữa chứ. Nó vội buông tay khỏi người Kha, rồi ngọ nguậy đẩy Kha ra.

BỊCH!

- Ui da!

Kha lồm cồm ngồi dậy, ngước nhìn Linh đang ngồi trên giường.

- Sao cậu...?

- Ai... ai biểu anh ôm tui chi! - Linh ấp úng, nó hơi hối hận lúc nãy lỡ mạnh tay làm Kha lăn luôn xuống giường. Rồi không để cho Kha giải thích tiếng nào, nó xỏ dép đi vô nhà tắm đánh răng rửa mặt. Đằng sau nó, một trái gấc đang gãi đầu gãi tai tự hỏi: “Mình ôm nhóc đó thiệt sao trời!”

--o0o--

Ăn sáng xong, theo kế hoạch, mọi người đi tham quan thung lũng Tình yêu. Nhỏ Quyên cảm thấy tiếc vì không có “ấy ấy” ở cái nơi lãng mạn thế này. Nhưng nhỏ không tiếc nuối gì lâu, vì phía trước cách nhỏ không xa, Kha và Linh đang đi kế nhau với vẻ ngượng ngượng rất dễ thương. Mẹ Kha với ba mẹ nhỏ đã dẫn nhau đi tìm chỗ đẹp chụp hình, bé Khánh cũng lon ton chạy theo. Thế càng hay, mình rảnh tay làm việc. Nhỏ nghĩ thế và hí hửng lôi ra cái máy chụp hình từ cái túi nhỏ đeo trước ngực, cứ canh lúc hai người vừa đi gần nhau một chút là nhỏ lại chụp một tấm >:) Mà hai con người khờ khạo ấy đâu có biết mình đang trong tầm ngắm nên cứ vô tư đi cạnh nhau. Thiệt ra lúc sáng Linh cứ cố tránh không đi gần Kha, nhưng thấy mẹ Kha nhìn Kha với vẻ xa cách quá, sợ Kha buồn nên nó đành đi chung nói chuyện với Kha. Nó khám phá ra Kha rất am hiểu về các loại hoa, còn biết cả sự tích và ý nghĩa của chúng.

- Tui không ngờ là anh thích hoa đó!- Linh nhìn khóm hoa anh thảo đang trong nắng sớm vàng ươm, cười nhẹ khi nghe Kha nói về ý nghĩa của loài hoa này là sự thiếu tự tin, và nếu hoa anh thảo muộn sẽ là tình yêu thầm lặng.

- Ưʍ... cũng không hẳn là thích! - Kha gãi đầu cười - Ba tui thích hoa và mê làm vườn lắm, hồi đó ba thường kể chuyện giảng giải cho anh hai, nên lâu lâu ảnh cũng kể cho tui nghe, mặc dù tui đã nói là không thích nghe nhưng mà ảnh cứ nói ( _ _ “), riết tui thấm luôn.

- Anh hai anh được ba mẹ cưng như vậy, anh có ghen tị không? - Linh nghiêng đầu nhìn Kha.

- Thì lúc đó con nít mà, cũng ganh tị chứ - Kha cười - Nhưng mà biết là anh giỏi hơn nên mới được cưng hơn, lúc đầu tui cũng cố gắng nhiều, có điều sau đó thấy có cố cũng như không nên tui chán quá bỏ cuộc luôn.

- Bây giờ anh rất giỏi mà! - Linh nói giọng tin tưởng - Rồi ba mẹ anh sẽ hiểu ra thôi.

- Hy vọng thế! - Kha cười hiền, ánh mắt xa xăm nhìn về phía mẹ mình đang cầm máy chụp hình cho ba mẹ Linh, trong lòng không khỏi tự hỏi: đến bao giờ con mới được tha thứ?