Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 4

Vốn dĩ những con hổ này còn đang do dự, nhưng sau khi nghe con nhóc chết tiệt kia nói một câu thì sắc mặt liền kiên định trở lại.

Điều khiến Kerry càng tức giận hơn nữa, là bởi vừa rồi hắn tỏ ra hung dữ với con nhóc kia mà đám Hổ tộc xung quanh đã bắt đầu tỏ ra bất mãn với hắn.

Kerry có chút thẹn quá hoá giận, gằn giọng nói: “Các ngươi đừng có mà không biết tốt xấu, ngay cả tộc trưởng của các ngươi có trở lại thì sao chứ? Còn không phải vẫn là không có tiền để trả à?!”

“Ngươi trở về đi, chờ tộc trưởng trở lại thì ta sẽ nói với ông ấy, chúng ta không phải loại hổ quỵt nợ, nhất định sẽ trả tiền.” Mục cũng không cho Kerry sắc mặt tốt, người trong bộ lạc của bọn họ đều không nỡ hung dữ với các ấu tể, thế mà lại bị người bên ngoài đến nạt nộ.

Nếu không phải bọn họ đang thiếu tiền của đối phương, thì bọn họ đã sớm quăng những người này ra ngoài rồi.

Kerry khinh miệt nhìn lướt qua đám Hổ tộc nghèo túng này, cố nhịn sự khinh thường trong lòng xuống, tiếp tục lên tiếng: “Nếu như các ngươi đều một hai kiên trì như vậy thì ta sẽ chờ các ngươi thêm mấy ngày nữa, đến thời hạn mà vẫn không trả được tiền, thì đừng quên lúc đó tộc trưởng của các ngươi đã ký lên khế ước rồi, Thần Thú đang nhìn đấy”.

“Đúng vậy, đừng tưởng các ngươi có thể tuỳ tiện trốn tránh không chịu trả nợ.”

"Hắc thương hội của chúng ta cũng không phải ăn chay, tốt nhất là các ngươi hãy nhanh chóng trả tiền."

“Chúng ta biết rồi, ngươi cứ yên tâm, đến lúc đó bọn ta sẽ trả tiền” Sắc mặt của Mục rất khó coi, hắn biết lúc ấy tộc trưởng vì vay tiền mà đã ký khế ước ma pháp với mấy người này, nếu đến lúc đó sử dụng khế ước ma pháp thì tộc trưởng sẽ……

“Biết thì tốt, chúng ta đi”

Kerry nhìn sắc mặt của Mục liền biết chính mình đã uy hϊếp đúng chỗ, hắn rất muốn nói thêm mấy câu tàn nhẫn nữa rồi mới rời đi, nhưng nếu thật sự làm như vậy thì rất có thể hắn sẽ bị nhóm Hổ tộc này quăng thẳng ra ngoài.

Tuy rằng rất nghèo khó, nhưng luận về năng lực chiến đấu thì nhóm Hổ tộc này mà đi ra ngoài, có thể lấy một hổ đánh mười người, trăm người cũng không thành vấn đề.

Nếu không phải bọn họ kiên trì ở lại vùng đất hẻo lánh chim không thèm ỉa này thì có lẽ Hổ tộc đã không phải sống thảm hại như thế.

Nhưng có muốn trách thì cũng chỉ có thể trách bản thân họ ngu xuẩn, cứ phải kiên trì canh giữ cái gì mà tộc địa, bảo vệ cái thứ mồi lửa đã bị dập tắt kia.

Chậc chậc chậc, quả nhiên, kẻ ngốc thì chính là kẻ ngốc, chủng tộc không truyền thừa xuống được thì sao, chẳng lẽ cứ khư khư canh giữ ở đây còn có thể làm cho mồi lửa đã tắt ngấm cảm động bốc cháy lại hay sao? Đúng là nằm mơ mà.

Hiện tại cả đám lại vì một ấu tể còn chưa thành niên mà bày ra sắc mặt cho hắn xem, ha ha, vậy hắn liền ở một bên chờ xem, chờ đến thời điểm đám hổ ngu ngốc này đến cầu xin mình.

“Đi thôi, đi thôi, lần sau tới đây ta sẽ mang theo khế ước ma pháp, nếu không có một số thú nhân lại nói chuyện không biết giữ lời”

Kerry nói xong, kiêu ngạo bỏ đi, trong lời nói đầy sự ám chỉ.

Tất cả thành viên trong bộ lạc Hổ tộc đều trầm mặt xuống.

Đương nhiên Tần Tiểu Ngư không biết cụ thể về khế ước kia, nhưng cô vẫn có thể hiểu, nếu như Hổ tộc không trả được tiền thì kết quả sẽ không tốt lành gì.