Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 3

Ánh mắt Kerry quét qua nơi một nghèo hai trắng này, nếu như đây là một bộ lạc nào khác thì hắn còn lười tới, nhưng đối tượng là tộc Tuyết Hổ thì không được.

Vất vả lắm mới chờ được tới ngày bọn họ cùng đường, nếu như không tranh thủ mang vài chiến sĩ của họ trở về bán thì về sau chưa chắc đã có cơ hội tốt như thế.

Còn tộc trưởng kia của bộ tộc Tuyết Hổ, đương nhiên hắn biết lão già đó vẫn còn đang bôn ba ở bên ngoài, không biết ngày đêm mà săn thú.

Nhưng chuyện này thì liên quan gì tới bọn họ đâu cơ chứ? Thứ mà bọn họ muốn không phải là con mồi, cũng không phải là tiền hay đồng vàng gì hết, mà chính là những chiến sĩ Hổ tộc kiêu dũng thiện chiến này.

Chỉ cần vận chuyển những chiến sĩ Hổ tộc này tới đại bản doanh bên ngoài thì có thể kiếm lại được bộn tiền rồi, thậm chí còn gấp hàng nghìn hàng vạn lần.

Ánh mắt Kerry dạo qua một vòng trên đám người Hổ tộc, trong lòng cảm thấy rất vừa ý, mặc kệ bọn họ có nói như thế nào, thì lần này ít nhất cũng mang đi được mười mấy chiến sĩ về đúng không.

“Lúc ấy các ngươi đến cầm đi cả một túi đồng vàng, thương hội đen chúng ta cũng không phải là thương hội lớn giàu có gì, không thể để các ngươi kéo dài thời gian trả nợ như thế này được nữa, thời gian đã qua cả một năm rồi, ta không tin chỉ trong một, hai ngày này mà các ngươi có thể gom đủ một túi đồng vàng”

“Nhưng mà người của thương hội đen chúng ta cũng không phải hạng táng tận lương tâm gì, như vậy đi, cứ mỗi một người trong các ngươi sẽ được tính là một đồng vàng, chỉ cần các ngươi ngoan ngoãn nghe lời đi theo bọn ta là được.”

Kerry đắc ý dào dạt nhìn người của Hổ tộc nói: “Ta biết bộ lạc các ngươi sống cũng không dễ dàng, nhưng thời gian của ta cũng rất gấp, như vậy đi, ta lại cho các ngươi thêm một đồng vàng, chỉ cần để mười lăm người đi theo ta là được”

“Việc này... hiện tại tộc trưởng không có ở đây, chúng ta còn muốn thương lượng đã.” Một Hổ tộc thành niên nghe Kerry nói vậy thì lên tiếng.

“Nhanh lên, thời gian không đợi hổ đâu, chuyện tốt cũng sẽ không đợi hổ, nếu như các ngươi không sớm thương lượng xong thì đứng trách chúng ta sau này chỉ nhận tiền chứ không nhận hổ”

“Từ từ đã!” Tần Tiểu Ngư không nhịn được nữa mà lên tiếng, đi tới trước mặt những người đó.

Kerry theo hướng âm thanh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một đứa trẻ Hổ tộc còn chưa thành niên đang đi tới, trong mắt hắn hiện lên vẻ khinh miệt: “Người lớn nói chuyện, hổ con như ngươi đừng có lắm miệng”

Tần Tiểu Ngư đen mặt nói: “Chúng ta sẽ không bao giờ đồng ý chuyện một hổ đổi một đồng vàng”

Bộ lạc Hổ tộc này trống rỗng tới nỗi dù là tên trộm túng quẫn nhất cũng sẽ không thèm ghé thăm, đương nhiên, sau khi tới thì cũng không biết sẽ là ai cướp đoạt ai.

Rốt cuộc thì bất kỳ một người nào tuỳ tiện tới đây, chắc chắn trông đều giàu có hơn người ở bộ lạc Hổ tộc này.

Tần Tiểu Ngư âm thầm thở dài một hơi trong lòng, may mà thiết bị giao dịch vị diện là thứ trói định với linh hồn của cô, nếu không, khi đối mặt với tình cảnh này thì cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn những con hổ ngốc nghếch này bị người ta lừa mang đi bán.

“Nơi này không có chỗ cho ngươi lên tiếng nói chuyện, cút sang một bên đi.” Kerry có chút tức giận.

Hắn sẽ không cho phép bất cứ một ai tới cản đường, quấy rầy kế hoạch của mình.