Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 2

Tần Tiểu Ngư ngẩn người, liền thấy thú nhân giống đực này nhanh chóng chỉnh đốn lại đồ vật, chính mình lại lấy ra một cái bánh bột ngô để ăn.

Tuy gọi là bánh, nhưng mà Tần Tiểu Ngư phát hiện ra nó được làm từ đất.

Cô hơi nhíu mày, nhìn miếng thịt khô có vẻ đã được để dành từ rất lâu trên tay, cắn một ngụm, rất cứng, rất mặn, giống như một cục đá vậy, căn bản không thể cắn được.

Thú nhân giống đực kia ăn xong bánh đất của mình, nhìn thấy Tần Tiểu Ngư vẫn còn đứng ở tại chỗ liền nói:

“Ta đã không còn đồ ăn, nếu ngươi vẫn còn đói thì có thể ăn bánh bột ngô cùng ta, chắc chắn có thể ăn đến no bụng”

Tần Tiểu Ngư kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Ta không đói, cảm ơn ngươi”

“Không sao, mấy ấu tể vừa mới hóa hình như các ngươi đều rất đói bụng, ta biết mà.” Mục hàm hậu cười nói.

Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng la hét ầm ĩ: “Người đâu? Đã chạy đi đâu cả rồi? Đừng tưởng rằng trốn tránh liền có thể không phải trả tiền, mau gọi tộc trưởng của các ngươi ra đây!”

Đoàn người kiêu ngạo đứng ở giữa bộ lạc la to.

Những người đó ăn mặc cũng chẳng ra làm sao, nhưng mà nhìn tổng thể thì vẫn tốt hơn so với mọi người trong bộ lạc Tuyết Hổ.

Tần Tiểu Ngư nhìn thoáng qua liền nhớ tới trận thiên tai rất lớn xảy ra vào năm trước, tộc trưởng đã phải đến mượn tiền của thương hội đen với lãi suất rất cao, nhưng mà lúc ấy bộ lạc đã đi tới đường cùng, nếu như không có tiền thì các ấu tể trong bộ lạc chắc chắn sẽ chết đói.

Những con thú nhỏ mà ban nãy Tần Tiểu Ngư nhìn thấy ở trong sơn động chính là ấu tể của bộ lạc, không phải bọn họ không muốn tỉnh dậy, chỉ là nếu như bọn họ hoạt động thì sẽ tiêu hao càng nhiều năng lượng, không cẩn thận một cái là có thể sẽ chết.

Năm trước chỉ mượn một túi đồng vàng, năm nay...

Ánh mắt Tần Tiểu Ngư nhìn lướt qua xung quanh, chắc là phải bán hết tất cả đồ vật trong bộ lạc mới có thể gom được một đồng tiền đi?

Thảm! Thật là quá thảm!

Tần Tiểu Ngư hít sâu một hơi, đây quả thực chính là bộ lạc dân chạy nạn mà.

Cô làm thương nhân vị diện đã rất lâu mà trong khoảng thời gian dài đằng đẵng như vậy cũng không nhìn thấy bộ lạc nào sống thảm thế này.

“Mau gọi tộc trưởng của các ngươi ra đây, năm trước đã nói là năm nay sẽ trả, năm nay mau trả đi!” Người đòi nợ tức giận kêu gào lớn tiếng, biểu cảm rất khó coi.

Lúc này đã có mấy thú nhân thành niên đi tới: “Ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta thật sự không có cách nào, năm nay có quá ít con mồi”

“Lại cho chúng ta thêm một chút thời gian nữa đi, chúng ta lập tức sẽ ra ngoài đi săn”

“Gần đây tộc trưởng vẫn luôn săn mồi ở bên ngoài, không phải chúng ta muốn quỵt nợ…”

Các thú nhân thành niên thành thật nói ra tình huống của bộ lạc, cả một đám đàn ông trai tráng bị các chủ nợ quở trách nhưng không dám hé miệng phản bác một lời.

“Một đám hổ các ngươi, năm trước tới mượn đồng vàng đâu có nói như vậy!”

“Chúng ta tốt bụng cho các ngươi mượn tiền, còn bán đồ đạc cho các ngươi mà các ngươi lại báo đáp chúng ta như vậy à? Bảo chúng ta đều uống gió Tây Bắc mà sống sao?”

“Cái gì gọi là cho các ngươi thêm thời gian? Cho các ngươi thêm thời gian, vậy thời gian của chúng ta thì sao?” Người nọ giận dữ nói.