Đoàn Sủng Đại Lão Vạn Thú Mê

Chương 5

Sau khi những người đó rời đi thì các Hổ tộc thành niên cũng liền giải tán.

Mục cũng một lần nữa bò trở về nghỉ ngơi, không phải là vì hắn lười biếng mà ngược lại, Mục vốn là một chiến sĩ cực kỳ chăm chỉ, nhưng khi ra ngoài săn mồi lúc trước hắn đã bị thương.

Tần Tiểu Ngư từ trong trí nhớ ít ỏi của mình, nhìn thấy hổ trong bộ lạc muốn săn thú thì phải đi tới nơi rất xa.

Thú săn không phải chỉ là những con mồi bình thường, mà là đám ma vật khiến cho người ta phải đau đầu.

Tuy những con ma vật này rất khó để bắt được nhưng các bộ phận trên cơ thể chúng đều rất hữu ích, da có thể dùng làm chiến y, móng vuốt có thể dùng làm vũ khí, xương cốt cũng có rất nhiều tác dụng, tóm lại là cực kỳ đáng giá.

Nhưng điều khiến Hổ tộc trở thành dáng vẻ thê thảm như hiện tại chủ yếu là do họ thiếu hiểu biết, tuy rằng ma vật ở bên ngoài thị trường là cung không đủ cầu, nhưng mà đối với bộ lạc Hổ tộc thì nó lại chỉ đáng giá hơn con mồi bình thường một chút mà thôi.

Những ma vật kia đều bị họ mang đi bán cho thương hội đen.

Nghĩ đến đây, Tần Tiểu Ngư liền muốn lên tiếng chửi bậy.

Có cần phải hãm hại hổ như vậy không?…

Nhưng mà Tần Tiểu Ngư cũng từ trong trí nhớ ít ỏi của thân thể này biết được quanh khu vực rộng lớn này chỉ có mỗi thương hội đen, nếu như không bán cho bọn họ thì cũng không có người nào khác tới đây thu mua con mồi.

Nơi này quá nguy hiểm, người bình thường đều sẽ không tới, càng không cần phải nói đến việc mua bán, trong vùng này chỉ có người của thương hội đen là giàu có nhất nên mỗi năm họ mới có thể mời các chiến sĩ và ma pháp sư mạnh mẽ hộ tống họ tới đây.

Tần Tiểu Ngư còn muốn nghĩ tiếp, nhưng mà, ngay lúc này bụng cô liền kêu lên kháng nghị.

Một chiến sĩ Hổ tộc đi ngang qua trước mặt cô, do dự một chút lại đi vòng trở lại, đưa cái bánh cỏ trên tay cho Tần Tiểu Ngư, đầy mặt đau lòng nói: “Ăn đi”

Tần Tiểu Ngư ngước mắt lên nhìn thân hình cao lớn của chiến sĩ trước mặt, ngũ quan khắc sâu, lại nhìn chiếc bánh bột ngô được làm từ cỏ và đất trên tay cô ấy, liền vươn tay tiếp nhận: “Cảm ơn.”

Không lấy thì có thể làm sao bây giờ?!

Hiện tại trên người cô không có bất kỳ thứ gì cả, lúc đi ra khỏi hang động cũng chỉ tùy tiện lấy một khối da thú để bao bọc cơ thể.

“Hãy trưởng thành thật tốt nhé” Nữ chiến sĩ kia đưa tay dịu dàng xoa nhẹ tóc của Tần Tiểu Ngư, sau đó nở một nụ cười trông khá dữ tợn và mất tự nhiên, rồi mới rời đi.

Tần Tiểu Ngư đi vào một hang động không người.

“Hãy kiểm tra vật phẩm trong tay ta” Tần Tiểu Ngư nói.

“Tích, đang kiểm tra, hoàn thành kiểm tra.”

Tần Tiểu Ngư nhìn một hàng chữ lơ lửng trong không trung, có chút kinh ngạc, loại đất trong chiếc bánh này thế mà có chứa nguyên tố vi lượng, còn cỏ bên trong là linh thực đặc trưng tại bản địa, cũng tràn ngập năng lượng, khó trách vừa rồi khi người nọ đưa cái bánh này cho cô lại tỏ ra đau lòng như thế.

Lại nói tiếp, tuy rằng bộ lạc Hổ tộc này sống rất nghèo khó, nhưng lại cực kỳ yêu quý ấu tể của mình, họ có thể tình nguyện chịu đựng cơn đói để nhường lại đồ ăn cho các ấu tể.

Tần Tiểu Ngư biết bánh đất kia không cung cấp được năng lượng đáng kể gì, chỉ có thể ăn tạm cho khỏi đói bụng, không giống như thịt, không giống như linh thực, mà những người này lại dễ dàng đưa đồ ăn có năng lượng cho cô, chỉ bởi vì cô là tộc nhân của bọn họ.