[A a a a tên phượng hoàng nam ăn bám này vốn quen với chị hai là để có hộ khẩu thành phố, gia đình làm ăn có tiền không cần tiền sính lễ còn bù thêm nhà cửa, hai ngày trước nói với chị kết hôn chỉ là thử chị thôi, nghĩ chị là nữ sinh đại học năm ba chắc chắn không muốn bỏ học để kết hôn với anh ta, anh ta cũng có thể nhân cơ hội chia tay với chị, hẹn hò với con gái của công ty niêm yết kia.]
[Ai ngờ chị lại si tình như vậy, người ta vừa nói chưa gì đã tự bộc lộ thân phận, anh ta đương nhiên dính chặt như con chó rồi. Chị đuổi cũng đuổi không đi.]
“Hả?” Cái, cái gì? Nam Huỳnh Hoặc không thể tin được nhìn về phía bên cạnh, người bạn trai cô tin tưởng.
Tuấn tú, sạch sẽ, gầy gò, có một loại khí chất như cây tùng thà gãy chứ không chịu cong. Khí chất này khiến Nam Huỳnh Hoặc đặc biệt thích, luôn cảm thấy gã ta hoàn toàn khác với những công tử nhà giàu khác.
Nghe nói cô là con gái nhỏ nhà họ Nam thì sẽ dính lấy, mà Dương Gia không phải vậy, Dương Gia dù nghèo cũng luôn kiêu ngạo, không chấp nhận lòng tốt của cô.
Sao sau lưng lại là như vậy?
Nam Huỳnh Hoặc có chút không muốn tin...
Bạn trai cô vẫn đang cố gắng đảm bảo với anh hai rằng anh ấy sẽ đối xử tốt với cô, sẽ nỗ lực làm việc để rút ngắn khoảng cách giữa họ.
Nam Huỳnh Hoặc nắm chặt tay Dương Gia, vừa tự nhủ, không phải đâu, chắc chắn Nhung Nhung nói nhầm người rồi, chắc chắn không phải Dương Gia.
Dương Gia là người như cây tùng, khi ở trường cũng từ chối sự theo đuổi của mấy cô tiểu thư nhà giàu, trong hai năm kiên định bất di bất dịch ở bên cô, điện thoại cũng cho cô tự do kiểm tra, anh ấy cho cô cảm giác an toàn một trăm phần trăm.
Hai năm họ ở bên nhau không phải là giả, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Nam Bắc Thần thì đi đến cửa, cúi người túm gáy con mèo nhỏ.
“Meo~” [Anh hai] vươn móng vuốt.
Đối diện với đôi mắt xanh biếc của Nam Lưu Cảnh đang nhìn mình đầy trông mong lấy lòng, Nam Bắc Thần khẽ mím môi, cuối cùng vẫn không nỡ ném ra ngoài, chỉ có thể ôm con vật nhỏ này vào lòng trở lại chỗ ngồi.
Mèo nhỏ như bị điện giật, trực tiếp nhảy lên bàn rũ rũ lông.
[Oa, khí chất anh hai mạnh quá, đáng sợ quá~]
Nam Bắc Thần xoa xoa mi tâm, hít sâu một hơi kéo ngăn kéo lấy ra một cái lược, vừa chải lông cho con mèo nhỏ vừa nhìn hai người có mặt, ý đuổi khách không cần nói cũng hiểu.
Mèo nhỏ bị anh hai ấn đầu “xoạt xoạt xoạt” chải lông, hai chân ngắn trước cố gắng bám vào mặt bàn.
“Meo QAQ” A, anh hai dùng sức quá rồi.
“Xoạt~” Cái lược to hơn cả đầu mèo nhỏ kia trực tiếp chải từ trên lông mày xuống tận gốc đuôi, mí mắt mèo con cũng bị chải cho trợn lên.
“Meo ao.” Mình, mình xem thêm xem còn bát quái gì nữa không.
Điều này khiến Nam Huỳnh Hoặc vốn định khuyên giải tức khắc nghẹn lời, tuy vừa rồi trong lòng là tin tưởng Dương Gia, nhưng, nhưng Nam Huỳnh Hoặc vẫn không nhịn được mà nghi ngờ.
Cô cũng biết, tình yêu đích thực không nên như vậy, bị người khác nói vài câu đã nghi ngờ người đàn ông mình yêu sâu đậm, điều này không đúng.
Nhưng cô chỉ muốn nghe thêm, rồi đi xác minh lại, để rửa sạch oan ức cho Dương Gia.
Nam Huỳnh Hoặc ngây thơ nghĩ, như vậy bố mẹ sẽ chấp nhận Dương Gia, chấp nhận tình yêu của cô chứ.
[Ồ, 25 năm trước, sau khi một bệnh viện tư ở thị trấn nhỏ của Dương Gia đưa máy siêu âm vào sử dụng, hầu như không còn em bé gái nào được sinh ra. Vì vậy, tiền sính lễ của anh ta đã tăng lên đến 388.000 cho một cô gái còn sống, và ít nhất 588.000 cho một cô gái tốt nghiệp đại học. Khi Dương Gia đang học năm thứ hai đại học, mẹ anh ta đã bảo anh ta tìm một cô gái độc thân ở địa phương, nói rằng những cô gái ở thành phố lớn không cần sính lễ, thậm chí còn góp tiền mua nhà và xe hơi.]
[Ngày hôm sau, Dương Gia đã nhìn thấy chị hai ngốc nghếch nhiều tiền của tôi trong đám đông.] Mèo nhỏ không kìm được nhìn lên Dương Gia, tên đàn ông tồi tệ đó, với vẻ mặt khó xử. Dù hiện tại mèo nhỏ đang bị anh hai giữ chặt để chải lông, nhưng vẫn muốn nhảy lên và cào gã ta một cái.
[Thật là mặt dày...] “Meo meo meo!” [Hẹn hò trong những năm qua, chị hai của tôi luôn trả tiền, vậy mà anh vẫn chê chị ấy vì không phải con một, nghĩ rằng tài sản của gia đình tôi sẽ chia cho mấy người đàn ông trong nhà?]
Nam Huỳnh Hoặc nghe thấy vậy không nhịn được mà hít một hơi lạnh, nhìn Dương Gia với vẻ không thể tin được.
Cái gì, người đàn ông này còn chê mình sao???