Hôm nay là ngày bạn trai của cô con gái út nhà họ Nam, gia đình giàu có nhất thành phố T, lần đầu tiên đến nhà chơi. Toàn bộ gia đình, ngoại trừ Nam Bắc Thần xui xẻo rút thăm phải ở lại, đều trốn khắp nơi trong trang viên hoặc xem camera giám sát hoặc lén lút theo dõi.
Ngay cả con mèo con được phu nhân Nam nhặt về cũng cố gắng hết sức dùng móng vuốt nhỏ bé cào cửa: “Meo meo meo~” kêu lên bằng giọng non nớt rất to.
[Mẹ ơi, mẹ cho con xuống xem đi.]
[Nếu không cho con thấy người, thì cái hệ thống bát quái không gì làm không được đó cũng không thể định vị được, không thấy được bát quái rồi QAQ]
Mèo con sốt ruột đến nỗi móng vuốt nhỏ cũng sắp múa thành tàn ảnh, phu nhân Nam không biết cái hệ thống tin đồn đó là cái gì, nhưng vì tò mò, vẫn âm thầm hé ra một khe cửa cho con mèo nhỏ rơi xuống đất như một quả cầu lông nhỏ.
Giây tiếp theo [vυ't~] mèo con dùng cái đầu tròn tròn của mình, cố hết sức chui vào khe cửa chưa mở hẳn.
Phu nhân Nam: Con không thông minh lắm, nhưng đủ đáng yêu...
Thực ra gia đình họ Nam cũng đã thấy lạ lùng khi có thể nghe được tiếng lòng của con mèo nhỏ trong hai ngày qua, nhưng họ nhanh chóng phát hiện ra rằng, chỉ có “người nhà” mới nghe được giọng nói này, và không thể nói ra ngoài miệng.
Vị đạo trưởng ở đạo quán mà phu nhân Nam thường đến cũng nói đây là cơ duyên ngàn năm có một của nhà họ Nam, chuyện này... trong chớp mắt đã được người nhà họ Nam chấp nhận một cách khó hiểu.
Ở tầng dưới, Nam Bắc Thần rút thăm phải ở lại ngẩng mắt lên, không biểu cảm đóng nắp bút, cổ áo sơ mi trắng hơi mở, đặt bút xuống, từ tốn xắn tay áo lên, để lộ cánh tay hơi nổi gân xanh.
Đôi mắt sắc bén đó nhìn về phía người thanh niên đang đứng trước mặt có phần bối rối không yên với vẻ khinh thường, lạnh nhạt còn mang chút mỉa mai.
Trong mắt Nam Bắc Thần, Dương Gia chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp bình thường không thể bình thường hơn, không có gì nổi bật, cũng không có chí khí gì.
Ánh mắt quét qua Nam Huỳnh Hoặc mang theo chút không tán thành, giọng điệu lại mang vài phần nuông chiều: “Ngồi đi.”
Hôm nay anh ta đến đây chẳng qua chỉ là để chơi trò gia đình với hai đứa nhỏ này, một đứa vội vàng muốn có được sự chấp nhận của gia đình, một đứa tưởng đây là cơ hội nổi danh.
Trong mắt Nam Bắc Thần lóe lên chút ít chế giễu, hai tay đặt trên bàn, đôi mắt lạnh lùng dường như có vô hạn sự trêu đùa: “Nói đi.”
Dương Gia lập tức như được ân xá: “Chào anh hai, em tên là Dương Gia là bạn trai của Huỳnh Hoặc, chúng em quen nhau...” Ánh mắt nóng bỏng, gã ta biết người trước mặt là người thừa kế tập đoàn Nam thị, gã ta đã tìm hiểu trên Baidu trên đường đến đây.
Nam Bắc Thần đã kế thừa bảy mươi phần trăm sản nghiệp của gia tộc, giới trong ngành ca ngợi tầm nhìn đầu tư độc đáo của anh, phát triển các ngành công nghiệp mới nổi, hợp tác với nhà nước khai thác tài nguyên thiên nhiên, khí phách và tầm nhìn có phong thái của thế hệ sáng lập gia tộc họ Nam trước đó.
Dương Gia nghĩ, nếu gã ta là người nhà họ Nam, chắc chắn sẽ làm tốt hơn người đàn ông trước mặt này, thứ gã ta thiếu từ trước đến nay không phải tài trí thông minh, mà là một sân khấu!
Một cơ hội để gã ta thể hiện tài năng của mình, và bây giờ cơ hội này đang nằm trước mặt Dương Gia!
Nam Bắc Thần nghe được một nửa đã không kiên nhẫn, giơ tay ra hiệu cho gã ta ngừng lời nói ồn ào, quay sang nhìn em gái, “Người anh đã gặp rồi, dẫn đi đi.”
Điều này khiến Dương Gia vốn đang thao thao bất tuyệt lập tức tái mặt, trong lòng càng cảm thấy nhà họ Nam không ai coi trọng gã ta, gã ta đến đây chỉ là mặt nóng dán mông lạnh.
Nam Huỳnh Hoặc lập tức nịnh nọt cười với anh hai và tiến lại gần, vừa nhẹ nhàng gọi một tiếng anh.
Cửa bỗng bị đẩy ra một khe nhỏ, một cái đầu mèo lông xù lén là lén lút dựng đôi tai nhỏ thò vào.
Hệ thống của mèo nhỏ vẫn đang ở giai đoạn sơ cấp, để xem được bát quái của một người ngoài việc biết tên ra, còn phải gặp nhiều lần.
Vì vậy để sớm biết được bát quái, con mèo nhỏ sốt ruột nhân lúc mẹ còn đang thay quần áo, lén lút rón rén từ trên lầu xuống.
[Mèo con thò đầu.jpg]
[Mở ra rồi mở ra rồi~] Mèo con ngồi luôn ở cửa cũng không đi vào, nhìn hệ thống hiện ra bát quái cho nó, mắt sáng lấp lánh, [Ui chao~]
[Phượng hoàng nam và cô vợ nhỏ bị pua của anh ta????]
“Meo meo meo?” [Cái thứ bẩn thỉu gì vậy? Lùi lùi lùi!]
Mèo nhỏ nhìn thấy nội dung hệ thống cho nó xem, sốc đến nỗi lông trên đuôi đều dựng đứng lên, giống như một cây chổi lông gà đứng phía sau.