Mèo nhỏ dùng tay gạt tay của Nam Bắc Thần ra, đuôi không vui đập đập lên mặt bàn, [Nếu không phải tên khốn này biết được chị hai có vài cửa hàng và vài căn nhà đứng tên, anh ta đã bỏ chị từ lâu rồi. Lần này ép chị chia tay cũng là vì anh ta đã gặp con gái của sếp, biết đối phương du học nước ngoài, tự mình cũng có vài căn nhà và xe hơi, anh ta còn dùng WPS lập bảng so sánh nữa, ngay trong điện thoại của anh ta.]
Nam Huỳnh Hoặc chao đảo, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Đầu óc rối như tơ vò, để bảo vệ lòng tự trọng của Dương Gia, cô đã không nói với ai rằng mỗi lần họ đi ăn đều do cô trả tiền.
Run rẩy nắm chặt tay vịn, phải chăng, phải chăng những gì Nhung Nhung nói là sự thật?
Lúc này, phu nhân Nam đã từ từ đẩy cửa bước vào, vỗ nhẹ vai cô con gái út để cô bình tĩnh lại, tiện tay bế con mèo vào lòng.
Dương Gia vốn đang nghĩ xem phải làm sao, bỗng mắt sáng lên, bước tới phía trước: “Mẹ!”
“Meo~” [Ôi, con trai ngoan gọi sớm quá rồi.]
Phu nhân Nam im lặng một lúc, giơ tay ngăn lời nói tiếp theo của đối phương: “Cậu Dương, cậu gọi sớm quá rồi.”
Dương Gia cảm nhận được bầu không khí ngượng nghịu trong phòng, nhưng không muốn bỏ lỡ cơ hội hiếm có để thăng tiến, gấp gáp thể hiện: “Bố mẹ cháu nghe nói cháu và Huỳnh Hoặc yêu nhau đã lâu, mấy ngày trước đặc biệt từ quê lên, muốn tìm thời gian gặp Huỳnh Hoặc.” Dương Gia nghiêng đầu nhìn Nam Huỳnh Hoặc đầy tình cảm, “Cháu luôn rất nghiêm túc với Huỳnh Hoặc.”
Mèo con liếʍ bàn chân, khinh bỉ [Anh dám thề bằng cái của quý một hai lạng thịt của anh không, là đến gặp chị hai của tôi chứ không phải đi gặp con gái của sếp anh?]
Phu nhân Nam lặng lẽ bóp chặt cái miệng nhỏ hồng hào và lông xù của mèo con, con ngoan à, những lời dơ bẩn như vậy không nên nói bằng cái miệng nhỏ xinh xắn và lông xù của con đâu.
Tuy nhiên ngay sau đó, phu nhân Nam nhìn cô con gái út với ánh mắt phức tạp, một hai...
Má Nam Huỳnh Hoặc lập tức đỏ bừng, lén lút trừng mắt nhìn con mèo nhỏ đang nằm thoải mái trong lòng mẹ, không, không phải, không phải vậy! A a a a Nhung Nhung xấu xa đang nói gì vậy!!!
Đợi người ta đi rồi, chị nhất định sẽ hôn chết con mèo xấu xa này!
Lúc này cổ tay Nam Huỳnh Hoặc bị Dương Gia nắm hơi đau, buộc phải quay đầu lại gật đầu vội vàng, “Đúng đúng đúng, mẹ con tin anh ấy.” Vô cùng qua loa, tay còn muốn lấy mèo con từ lòng mẹ.
Mèo con dùng chân sau đạp tay chị gái đang vươn tới: [Từ chối nhá.]
[Tay đã chạm vào tên khốn rồi, đừng sờ Nhung Nhung em nữa~]
Phu nhân Nam cười gạt tay cô con gái út, “Em trai con không muốn thì đừng ép buộc nó.”
Nam Huỳnh Hoặc không được toại nguyện: Tức quá! Chị đợi lát nữa nhất định sẽ bắt em vào phòng, khóa cửa lại rồi hôn loạn xạ! Lúc đó dù em có kêu đến vỡ cổ họng cũng vô ích!
Còn Dương Gia bên cạnh cô nghe câu nói này luôn cảm thấy là đang nói về mình, đừng ép buộc là nói anh ta đang trèo cao gia đình họ Nam? Đừng ép buộc trèo cao nữa?
Lúc này, Nam Bắc Thần đã chán chơi trò gia đình, rút từ ngăn kéo ra một tài liệu ném lên bàn: “Huỳnh Hoặc, nếu em nhất định muốn ở bên cạnh cậu ta, thì ký vào bản thỏa thuận từ bỏ tài sản và quyền thừa kế này đi.”
Nam Huỳnh Hoặc sững sờ, còn Dương Gia thì lộ vẻ mặt sét đánh giữa trời quang nhìn Nam Bắc Thần, môi run rẩy nhưng vẫn giả vờ bênh vực Nam Huỳnh Hoặc: “Anh hai, anh làm vậy lão gia Nam có đồng ý không? Dù sao Huỳnh Hoặc cũng là con gái út của nhà các anh.” Nói đến đây bỗng nhớ ra phu nhân Nam vẫn còn ở đó, lập tức nhìn về phía bà như cầu cứu: “Mẹ, mẹ xem...”
“Đã nói rồi, cậu Dương gọi tiếng mẹ sớm quá.” Phu nhân Nam một tay ôm mèo, một tay vuốt ve lưng con mèo nhỏ.
Khí chất thanh lịch lại lạnh lùng như phản diện lớn ẩn mình sau màn trong phim hoạt hình, đôi lông mày dài khẽ nhướng: “Hay là cậu Dương không muốn Huỳnh Hoặc này, mà muốn tài sản của Huỳnh Hoặc ở nhà họ Nam nên mới quan tâm đến bản thỏa thuận này hơn con gái tôi?”
“Không, không phải vậy, cháu...” Dương Gia không biết giải thích thế nào, gã ta thậm chí còn lo lắng kéo Nam Huỳnh Hoặc, muốn cô nói gì đó.
Người nhà họ Nam với vẻ mặt cao cao tại thượng, ngay cả con mèo nhà họ Nam cũng có vẻ khinh người khiến Dương Gia cảm thấy khó xử và tức giận vô cùng.
“Meo~” [Anh gấp, dĩ nhiên anh gấp rồi, anh đã làm cho một cô em gái cùng trường có bầu, hứa sẽ bồi thường mười vạn, nếu không cô ta sẽ đăng lên mạng, làm ầm ĩ ở công ty và trường học của anh, khiến con đường ăn bám của anh tan thành mây khói.
Số tiền này anh không có, nhưng anh hy vọng chị hai tôi, con bò sữa này sẽ đưa ra~]
[Nếu chị hai tôi rời khỏi nhà họ Nam tay trắng, ai sẽ cho anh số tiền này đây.]