……
“Mày là thứ gì mà cũng dám bước chân vào nhà họ Du?!”
Tiếng bạt tai vang dội khắp căn biệt thự.
Sầm Tử Ương có dáng người gầy yếu bị đẩy vào trong mưa, chân trượt ngã lăn xuống cầu thang.
Trán cậu đập vào viên gạch cứng, mùi máu tanh lập tức lan tỏa trong không gian.
Gương mặt xinh đẹp vô cùng ấy lại nhíu lại vì đau đớn, làn da trắng ngần như đang phản quang, cả người toát ra vẻ mong manh dễ vỡ.
Sầm Tử Ương vô lực ngã xuống dưới mưa, đôi mắt đen ngòm trống rỗng nhìn xung quanh, mưa nước hòa lẫn với máu đỏ xung quanh.
Mẹ Du nhìn thấy bóng dáng đó ngã trong mưa, vẻ mặt bà ta hiện lên vẻ chán ghét, vung vẩy lòng bàn tay đau nhức rồi liếc nhìn người hầu đứng bên cạnh: “Đuổi cậu ta ra ngoài đi.”
Sau đó, bà quay người vào nhà, không thèm để lại một cái nhìn dư thừa nào nữa.
Ngón tay của Sầm Tử Ương co rúm lại.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cửa, cổ chân cậu bị người ta nắm lấy, da thịt ma sát với mặt đất, Sầm Tử Ương bị kéo ra ngoài, quần áo vốn đã rách rưới giờ càng thêm bẩn thỉu, để lại những vết máu dài trên mặt đất.
Mặt đất lạnh lẽo, hạt mưa to đập vào khiến cả người cậu đau đớn.
Người hầu thấy phiền phức nên tùy tiện ném cậu ở cửa rồi đá một cú mạnh: “Tự bò dậy mà đi! Đánh mày tao còn thấy mệt.”
Chiếc bụng yếu ớt bị đạp mạnh, cảm giác buồn nôn lập tức lan tỏa đến đầu lưỡi, Sầm Tử Ương cố gắng đứng dậy.
Mấy ngày trước khi mới đến, người phụ nữ còn thân thiết ôm cậu vào lòng, bảo cậu gọi mẹ; người đàn ông kia thì mua cho cậu quần áo, bảo cậu coi đây là nhà của mình; bảo vệ còn cung kính cúi chào để bày tỏ sự chào đón của họ.
Giấc mơ này thật ngắn ngủi.
Ngón tay trắng bệch gầy gò của Sầm Tử Ương hãm sâu xuống mặt đất đầy bùn lầy, nhưng dù có làm thế nào cậu cũng không thể đứng lên được.
Tầm nhìn trước mắt càng lúc càng mờ, cậu đã đến cực hạn rồi.
Sầm Tử Ương cố gắng để bản thân không gục ngã.
Trong tiếng mưa ồn ào, có tiếng bước chân chậm rãi tiến đến bên cậu.
Sầm Tử Ương biết mình đang cản đường, nhưng bản thân lại không còn sức lực để rời đi, chỉ có thể quỳ gối bất lực trên mặt đất.
Cho đến khi trước mắt xuất hiện một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Khuôn mặt Du Tuyên vẫn lạnh lùng như bình thường, dường như cảnh tượng trước mắt không có gì đáng ngạc nhiên với anh cả.
Người hầu đứng cách Du Tuyên nửa bước giương ô lên, nhìn thiếu niên ngã trên mặt đất, lông mày người kia lộ rõ vẻ chán ghét.
Người hầu nghĩ đứa trẻ này đã đến cực hạn, nếu hôm nay thiếu gia không quản, có lẽ cậu sẽ không thể sống sót rời khỏi khu biệt thự này.
Thật không hiểu thiếu gia của mình nghĩ gì, lại chạy ra xem thứ đồ giả mạo cố gắng vào hào môn này.
Người đàn ông đứng trong màn mưa, toàn thân sạch sẽ không chút bụi bẩn, giọt mưa trên mũi giày dường như cũng trở thành điểm nhấn đẹp mắt.
Sầm Tử Ương ngẩn ngơ nhìn vài giây, chợt nhận ra thân phận của người trước mắt.
Cậu co chặt ngón tay, cố che đậy những vết đỏ khủng khϊếp dưới lớp quần áo, nhưng quần áo đã rách bươm, da cậu vốn trắng bệch, nên nó lại càng thêm nổi bật.
Chắc cũng đến để bắt nạt cậu thôi.
Không sao, cậu có thể nhịn, từ nhỏ đến lớn cậu đều sống như vậy.
Chỉ cần nhịn...
Nhưng những giọt mưa trên đầu bất chợt dừng lại.
Thiếu niên sững sờ, đồng tử cũng co lại.
Ngay sau đó, trên người Sầm Tử Ương trở nên ấm áp, một chiếc áo khoác còn mang nhiệt độ cơ thể người đàn ông phủ lên cơ thể đầy bùn lầy của cậu.
Mưa hòa với máu làm mờ tầm nhìn của Sầm Tử Ương, nhưng giọng nói ấm áp và thân thiện của người đàn ông khiến thiếu niên gần như quên mất người trước mắt là ai.
Du Tuyên ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt thiếu niên: “Cậu tên là gì?”
Sầm Tử Ương đã trải qua việc ăn ngọt trước rồi bị đánh vài bạt tai, cậu lập tức trở nên cảnh giác.