Trên đời này làm gì có người tốt thật sự.
Bản thân chỉ là món đồ chơi để đám người giàu này gϊếŧ thời gian mà thôi.
Cậu đưa tay lên lau mạnh mặt, không có ý định nói chuyện, ngón tay nắm chặt chiếc áo khoác trên người.
Đôi môi nứt nẻ của thiếu niên khẽ động vài cái, giọng nói khàn đặc: “Sau khi giặt sạch chiếc áo này tôi sẽ trả lại cho anh... Nếu giặt không sạch thì tôi sẽ bồi thường tiền.”
Du Tuyên khẽ cười.
“Bồi thường? Chiếc áo khoác này là hàng đặt riêng, giá khoảng bảy vạn, cậu trả nổi không?”
Bảy vạn?
Thiếu niên cắn chặt môi dưới, dù miệng đầy máu tanh cậu cũng không để ý.
Người hầu chế nhạo nhìn Sầm Tử Ương sa sút, bảy vạn đối với thiếu gia Du Tuyên chỉ là cái chớp mắt, nhưng đối với tên nhãi đến từ khu nghèo này thì khác, có lẽ cả đời cậu ta cũng không trả nổi.
Dùng tiền đánh mặt, không hổ là trò chơi của quý tộc.
Du Tuyên không vội, anh cứ nhìn Sầm Tử Ương rồi chớp mắt một cái:
“Nếu tôi nhớ không nhầm, cậu tên là Du Tử Ương, biệt danh là Nam...”
“Tôi họ Sầm không phải họ Du!” Cậu nhìn Du Tuyên, giọng nói khàn đặc như tiếng gầm của dã thú cố gắng tách mình khỏi cái họ đáng ghét đó. “Tôi tên là Sầm Tử Ương!”
Ánh mắt Du Tuyên lóe lên sự hài lòng khó thấy.
Anh khẽ hất cằm về phía bảo vệ: “Đưa cậu ấy đi.”
Mắt Sầm Tử Ương bỗng mở to, đưa đi đâu? Hiện giờ cậu đã đủ thảm hại rồi, anh ta còn định ném cậu ra khỏi khu biệt thự này như vứt rác sao?
Người hầu đắc ý cười, tưởng mình hiểu ý thiếu gia, anh ta nói: “Yên tâm đi thiếu gia, tôi sẽ ném cậu ta đến...”
“Đưa cậu ấy đến số 29 Bích Đình Công Quán.”
Người hầu dừng lại, khó hiểu cau mày, đây chẳng phải là nhà riêng của thiếu gia sao?
Suy nghĩ một chút, có lẽ thiếu gia chỉ thiếu một món đồ chơi, còn Sầm Tử Ương lại hoàn toàn có thể điều khiển được, người hầu nhìn cậu với ánh mắt trêu đùa.
Sầm Tử Ương nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, nhưng không thể tập trung tầm nhìn, đứng dưới mưa thời gian dài và mất máu quá nhiều khiến cậu gần như ngất đi. Sầm Tử Ương cố nhìn người trước mắt, nhưng chỉ có thể mơ hồ thấy bóng dáng cao lớn, không thể xác định được biểu cảm của anh.
Cậu lặng lẽ cúi đầu, lông mi khẽ rung, làn da trắng bệch như sắp vỡ bất cứ lúc nào.
Dù sao cậu cũng chẳng còn gì để mất nữa...
Khi Sầm Tử Ương tỉnh dậy lần nữa, cậu cảm thấy toàn thân như bị nghiền qua nghiền lại tám trăm lần.
Sầm Tử Ương không biết tối qua mình đã chịu đựng những gì, bị đánh rồi đuổi ra khỏi biệt thự còn đau đớn hơn tất cả những trận đòn cậu từng chịu trong đời, nước mưa bẩn thỉu trộn lẫn bùn cát chảy vào vết thương, gần như khiến cậu mất ý thức.
Nhưng cậu nhớ...
Hình như hôm qua có người hỏi tên cậu, sau đó muốn đưa cậu đi.
Sầm Tử Ương cố gắng ngồi dậy sững sờ nhìn vào chiếc giường mềm mại và thoải mái dưới thân, đầu ngón tay bị trầy xước hôm qua đã được băng bó cẩn thận, tuy vẫn còn cảm giác đau nhói, nhưng không quá khó chịu.
Đây là một căn phòng rất lớn, nhưng lại lạnh lẽo. Ánh sáng của đèn tường khiến Sầm Tử Ương nhìn thấy không gian xung quanh. Căn phòng này có tông màu chủ đạo là xanh đậm đơn giản, có vẻ chủ nhân của nó là người luôn nghiêm túc khó tiếp xúc, trong không khí có mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, không nồng nhưng lại rất quyến rũ.
Sầm Tử Ương im lặng đứng dậy, đầu ngón tay chạm vào trán, phát hiện vết thương hôm qua cũng đã được xử lý.
Cậu thật sự... đã được mang đi rồi sao?
Ánh mắt Sầm Tử Ương mang theo chút cảnh giác, cậu cố gắng quan sát môi trường xung quanh, đôi mắt đen láy phản chiếu toàn bộ nội thất trong căn phòng.
Sầm Tử Ương đứng dậy, loạng choạng đi đến trước ghế sofa, nhìn thấy tờ giấy đặt trên đó.
Bên cạnh tờ giấy là một ly sữa và món tráng miệng, sữa tỏa ra hơi nóng, có thể thấy vừa mới được mang đến không lâu.
Sầm Tử Ương cầm tờ giấy lên rồi đọc nó.