Xuyên Nhanh: Cứu Vớt Mỹ Cường Thảm Thụ

Quyển 1 - Chương 2

Nhân vật chính Sầm Tử Ương cầm tín vật của Cha Du, được đưa về nhà họ Du, tuy ăn mặc giản dị nhưng cậu lại có gương mặt cực kỳ đẹp, rất giống với phu nhân quá cố nhà họ Du.

Tất cả đều chứng minh rằng, Sầm Tử Uơng chính là cậu chủ sống sót sau vụ tai nạn xe năm đó. Mẹ ruột của nguyên chủ không hài lòng với việc vị trí của mình bị đe dọa, nên bà ta đã thỏa thuận với một bệnh viện tư nhân, yêu cầu đối phương làm sai lệch kết quả giám định huyết thống, dùng cách tàn nhẫn nhất để loại bỏ kẻ tranh giành gia sản mới xuất hiện này.

Nhân vật thụ chính Sầm Tử Ương cũng hắc hóa vào lúc này.

Du Tuyên khẽ nhíu mày anh cố gắng chịu đựng cơn đau do ký ức đột ngột tràn vào. Thế giới này thực sự bị sụp đổ nghiêm trọng, không trách được cục xuyên nhanh phải cử anh đến.

Mẹ Du đã đỡ cha Du lên lầu nghỉ ngơi, phòng khách trống không yên tĩnh đến mức rợn người. Sau khi thoát khỏi dáng vẻ ngụy trang lúc nãy, biểu cảm của Du Tuyên trở nên lạnh lùng, vốn ngũ quan đã mang vài phần sắc bén, lúc này khóe miệng khẽ mím lại, vô tình phát ra áp suất thấp, mang đến cho người ta cảm giác xa cách, người sống chớ gần. Vài phút sau, tiếng giày cao gót vang lên từ bên trên cầu thang, một người phụ nữ có dáng người yểu điệu vịn vào lan can từ từ bước xuống.

Du Tuyên nhìn về phía bà ta, người phụ nữ này đã qua tuổi bốn mươi nhưng được bảo dưỡng tốt, trên người đeo trang sức đắt tiền, nếu không phải trèo cao được vào nhà họ Du, có lẽ cả đời bà ta cũng không được hưởng thụ sự giàu có này.

Bà ta không chú ý đến Du Tuyên đang đứng trong bóng tối, mà lấy điện thoại ra, gọi một cuộc gọi bên ngoài.

"Mẹ."

Mẹ Du giật mình, khi quay người lại trên mặt bà ta thoáng hiện lên một chút chột dạ.

"Tuyên Tuyên, sao con lại đứng đó."

Mẹ Du âu yếm vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh mình:

"Lại đây ngồi đi con."

Du Tuyên không ngồi xuống, anh chỉ đứng yên lặng ở đó, đuôi mắt hơi hạ thấp.

Mẹ Du nhìn thấy ánh mắt này thì lập tức cảm thấy vô cùng bất an, dường như hôm nay đứa con của bà ta có điều gì đó rất khác với bình thường, khí thế càng áp đảo hơn người khác hơn.

Du Tuyên nói: “Kết quả giám định huyết thống đó thật sự không có vấn đề gì chứ?”

Gương mặt của Mẹ Du trở nên cứng đờ một lúc, sau đó hình như sợ bị nghe thấy, bà ta nhìn lên cánh cửa phòng đóng chặt trên lầu, rồi trả lời với âm lượng nhỏ hơn: “Tuyên Tuyên, con đang nói gì thế? Đương nhiên là tờ kết quả đó không có vấn đề gì rồi.”

“Con nhất định phải nhớ, con mới là đại thiếu gia của nhà họ Du này, cũng là người thừa kế duy nhất.” Bà ta đưa tay nắm lấy cổ tay của Du Tuyên, ngón tay mảnh mai vẫn còn chút run rẩy, “Nhất định không được mềm lòng với cái đồ giả mạo đó.”

Du Tuyên mỉm cười:

“Mẹ yên tâm đi.”

Là người sắm vai nguyên chủ, đương nhiên anh cần phải trở thành một đứa con ngoan ngoãn và nghe lời.

Mẹ Du thở phào nhẹ nhõm, Du Tuyên là đứa con duy nhất mà bà ta có thể dựa vào, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Con lên nghỉ ngơi trước đi, để mẹ xử lý chyện ở đây cho.”

Đến khi bóng dáng đó biến mất ở cửa cầu thang, âm thanh máy móc của hê thống mới vang lên trong đầu Du Tuyên.

【Sao chủ nhân không ngả bài đi? Theo tiến trình của thế giới bình thường thì hẳn là thụ chính nên quay về nhà họ Du mới đúng.】

Giọng Du Tuyên nhẹ nhàng: “Mày đang nghi ngờ tao hả?”

Rõ ràng hệ thống bị chững lại một chút, là người quản lý thế giới ít ai dám có thái độ như thế với nó.

Chỉ có điều Du Tuyên trước mắt là một ngoại lệ, là người hiếm hoi trong hệ thống xuyên nhanh, mà ngay cả các vị thần phụ dưới quyền của Chủ Thần cũng phải kính nể anh vài phần.

【Đương nhiên không phải là nghi ngờ! Chỉ là tôi nghĩ ngài nên…】

Du Tuyên không tiếp lời, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ lớn hướng ra sân vườn bên ngoài, ánh nắng chói chang khiến anh híp mắt lại.