Phan Quân Kiếm Phong

Chương 12:

Dù nam tử đó có ngốc nghếch đến đâu thì cũng phải nhận ra rằng con mèo này và nhóc con kia là một phe!

Hắn ta vội vàng đuổi theo.

Nữ tử quay đầu nhìn một cái, không thèm quan tâm đến họ. nàng ấy đã tìm ra được vị trí, nhanh chóng chạy đến góc tường không xa lấy xẻng và cuốc, bắt đầu đào bới một cách thành thạo.

Nam tử cất bước đuổi theo Phan Quân, nàng vừa chạy như điên vừa cố gắng tụ linh khí lại, nhưng lại phát hiện các kinh mạch bế tắc, pháp quyết căn bản là không thể thi triển được.

Nàng bực mình thầm rủa, ôm chặt con mèo trong lòng rồi vượt qua cây mai trước mặt, chạy về phía cổng sau của ngôi chùa.

Nam tử bay vυ't qua đỉnh đầu nàng, hắn ta hoàn toàn không quan tâm đến những chướng ngại do nàng tạo ra bằng cách tận dụng những cây mai, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.

Phan Quân thiếu suýt chút nữa không kịp dừng lại, suýt đâm vào người hắn ta.

Chàng trai đưa tay tóm lấy cổ áo sau của nàng, nhấc bổng lên lần nữa: "Ngươi chạy đi, chạy nữa đi, kinh mạch đã bị phong tỏa còn có thể chạy thoát sao? Nếu mà chạy được thật thì ta sống uổng những năm qua rồi."

Phan Quân bị nhấc lên, tức giận đá chân về phía hắn ta, nam tử gạt từng cú từng cú đá một, hắn ta dùng sức không nhỏ, khiến Phan Quân đau đớn rêи ɾỉ "Á".

Hắn ta kéo nàng về, điểm vài huyệt trên người nàng rồi ném xuống đất. Lần này, đừng nói là sử dụng thuật pháp, nàng thậm chí còn không thể cử động, ngã thế nào là nằm thế đó.

Nữ tử đã đào cái hố kia ra một lần nữa, lúc này đang ngồi xổm bên cạnh để kiểm tra xác chết.

Nam tử tiến đến, thấy máu đỏ ngập cả hố, nhíu mày nói: "Sư muội, báo quan đi."

Nữ tử gật đầu: "Ngươi đi tìm nha dịch đến, ta ở đây trông chừng."

Phan Quân không thể cử động, âm thầm sốt ruột, nếu gọi quan sai bên ngoài tới thì không chỉ nàng mà cả Phan gia cũng sẽ bị liên lụy.

Phan Quân cúi đầu nhập định điều động tinh khí trong cơ thể liên tục đánh vào các kinh mạch.

Cái gọi là điểm huyệt cũng chỉ là là đối phương đánh một dòng khí vào trong huyệt đạo kinh mạch, phong tỏa chức năng tương ứng của nó.

Sau một thời gian điểm huyệt sẽ tự giải, vì dòng khí đó sẽ từ từ tiêu tán. Người có công lực càng thâm hậu thì lượng khí đánh vào càng nhiều, thời gian duy trì càng lâu;

Ngoài cách chờ đợi nó tự tiêu tán ra còn có thể sử dụng khí và lực trong cơ thể mình để tấn công vào các huyệt đạo và kinh mạch.

Nhưng người điểm huyệt thường không chỉ điểm một chỗ, do đó cần điều động khí từ đan điền để tấn công từng chỗ từng chỗ một. Bọn họ lại quên rằng, kinh mạch trong tứ chi và cơ thể con người cũng có tinh khí.

Nhìn thấy nam tử đã bắt đầu đi ra ngoài, Phan Quân không kịp điều động chút linh khí yếu ớt từ đan điền mà dứt khoát nén tinh khí từ cơ thể gần đó để tấn công vào một huyệt đạo.

Đau đớn khi giải khai huyệt đạo khiến nàng không kìm được mà hét lên, khóe miệng rỉ máu, nàng vội vàng nói: "Trong hố là Cẩm Y Vệ!"

Nam tử dừng bước, kinh ngạc quay đầu lại, nữ tử cũng ngẩng đầu từ mép hố nhìn về phía Phan Quân.

Phan Quân thở một hơi rồi nói: "Hắn tên là Vương Dũng, là chất tử của đại thám giám Vương Chấn. Hai tháng trước có vụ án oan của Đại Lý Tự Thiếu Khanh Tiết Tuyên, hai vị nghĩa sĩ chắc hẳn đã nghe qua?"

Hai người này mi thanh mực tú, khuôn mặt chính trực, vừa nhìn đã biết là người tốt.

Phan Quân sửa lại thái độ, vẻ mặt yếu ớt, đôi mắt ngấn nước tội nghiệp nhìn họ đầy thương cảm nói: "Phụ thân của ta là Phan Hồng, là Giám Sát Ngự Sử bị liên lụy."

Nam tử nhíu mày càng chặt: "Phan Hồng? Không phải cả nhà đã bị lưu đày sao?"

Phan Quân nghe hắn ta thế mà lại biết đến phụ thân mình, vừa mừng vừa lo đánh giá sắc mặt hai người rồi đắn đo nói: "Phải, trước khi phụ thân ta bị án oan lưu đày, ta đang bệnh nặng khó chữa. Ông không đành lòng để ta bị lưu đày chịu khổ cùng nên đã giấu ta đi, chỉ mang theo hai vị ca ca của ta cùng đến Đại Đồng."

"Hôm nay Cẩm Y Vệ nhận được mật báo, đến nhà ta lục soát. Để không liên lụy đến tổ mẫu già yếu và thúc thẩm vô tội, ta đã lén trốn ra ngoài."

Phan Quân nước mắt lưng tròng nói: "Ai ngờ trên đường gặp phải Vương Dũng, gã không nhận ra ta nhưng thấy ta đi một mình, lại trông giống phụ thân ta nên muốn bắt ta để hãm hại phụ thân. Trong lúc giằng co, ta vô tình dùng kéo đâm vào cổ gã, rồi gã... gã đã chết..."

Quả nhiên nam tử kia mềm lòng, để lộ ra vẻ mặt không nỡ, nhưng vẫn nói: "Thôi đi, ta sẽ dẫn ngươi đến nha môn tự thú rồi cầu xin giúp ngươi, ngươi còn nhỏ thế này, chắc nha môn sẽ không xử nặng."

Phan Quân: ...

Ngược lại, nữ tử luôn lạnh lùng lại đột nhiên nói: "Ta tin ngươi, ngươi đi đi."