Phan Quân Kiếm Phong

Chương 13:

Nam tử kinh hãi, không đồng ý kêu lên: "Sư muội!"

Nữ tử nhìn Phan Quân đầy hứng thú, đi quanh nàng một vòng rồi nói: "Có thể ngươi không phải người tốt, nhưng gã kia chắc chắn là kẻ ác. Gϊếŧ ác chính là ngăn chặn cái ác, cũng xem như là làm việc tốt."

Phan Quân kinh ngạc nhìn nàng ấy.

Con mèo đen cũng không nhịn được ngẩng đầu lên "Meo" một tiếng, rồi nói trong đầu Phan Quân: "Người này có tư chất không tồi."

Vậy nên ngươi sợ đúng không? Nó cũng không phải là không phải nàng thì không thể.

Phan Quân: "Vậy ngươi mau đi đi."

Con mèo không lên tiếng, mặc dù người kia khá tốt, nhưng so với Phan Quân thì vẫn còn kém hơn nhiều, vì vậy nó sẵn sàng tiếp tục mạo hiểm ở lại.

Nữ tử giải huyệt cho Phan Quân, nâng cằm nói: "Đi đi."

Phan Quân thử đứng lên bước đi hai bước, thấy nàng ấy thực sự không ngăn cản thì ôm lấy con mèo nhỏ định rời đi nhưng lại bị nam tử đen mặt cản lại, rồi bị nhấc lên lần nữa.

"Sư muội, cho dù Cẩm Y Vệ này là kẻ ác nhưng không nên để đứa trẻ này gϊếŧ được. nàng còn nhỏ tuổi mà đã tàn nhẫn như vậy, vừa rồi còn định gϊếŧ cả mèo của mình, có thể thấy tâm tính nàng ta."

Nữ tử: "Vương Chấn sớm muộn cũng sẽ khiến quốc gia đại loạn, gϊếŧ thêm một tên tay chân của hắn ta thì là cứu thêm một ít người."

Phan Quân nhìn nữ tử bằng đôi mắt sáng long lanh, gật đầu liên tục. Đúng vậy, mặc dù nàng không biết nhiều về lịch sử cổ đại, nhưng cũng biết Vương Chấn đã làm quốc gia đại loạn, người này thật là có con mắt tinh tường, không hổ là người có thể nhìn ra nàng là người tốt.

Thanh niên kia chính là một kẻ ngoan cố bảo thủ, hắn ta không nghe, không nghe dù có nói gì cũng không nghe. Dù không đưa Phan Quân ta nha môn xét xử theo luật pháp thì hắn ta vẫn kiên quyết không thể thả nàng ấy đi.

"Thả người như thế này ra ngoài thì lòng ta khó yên, không biết khi nào sẽ lớn lên thành kẻ gϊếŧ người. Ngươi nói gϊếŧ ác để chặn ác, chẳng lẽ buông ác không phải là tạo ác sao?" Thanh niên chỉ vào Phan Quân nói: "Nàng ta bây giờ chẳng lẽ không phải là một kẻ ác sao?"

Nữ tử suy nghĩ một lát rồi gật đầu: "Tam sư huynh nói cũng có lý, vậy thì mang nàng về đi, để nàng ta tu đạo tu tâm, tu xong rồi mới thả ra cũng được."

Phan Quân chen ngang nói: "Lòng ta rất lương thiện, ta gϊếŧ người là để tự vệ, là ngoài ý muốn, không phải cố ý. Còn việc gϊếŧ mèo thì càng không thể nói ta được, chúng ta là bạn đồng hành, trước khi ngươi đến ta đang chữa trị cho nó, vì đau nên nó mới kêu thảm như vậy."

Vết thương trên người nó chính là do Vương Dũng đánh, thật đấy!"

Con mèo đen bên cạnh kêu lên một tiếng chói tai, hừ một tiếng với Phan Quân.

Trong mắt thanh niên và nữ tử chính là con mèo đen đang làm chứng cho Phan Quân.

Thanh niên hơi xấu hổ cười gượng: "Chữa trị à, thì ra ta hiểu lầm rồi."

"Ta tha thứ cho ngươi." Phan Quân nhìn nét mặt của hai người, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước đòi hỏi: "Vậy thì, ta có thể xin một yêu cầu được không?"

Nàng rưng rưng nước mắt nói: "Ta đã lâu không gặp cha ta, rất nhớ ông, ta muốn đi Đại Đồng tìm ông..."

Thanh niên: "Cái này thì không được, ngươi tàn nhẫn như vậy, chúng ta sao có thể yên tâm thả ngươi đi..."

Nữ tử thấy họ cãi vã ồn ào rất phiền bèn nói thẳng: "Hoặc đi cùng chúng ta, hoặc đến nha môn, ngươi chọn một trong hai đi."

Phan Quân lập tức im lặng.

Nàng dám cò kè mặc cả với thanh niên nhưng cũng không dám lằng nhằng với nữ tử.

Con mèo đen đột nhiên nhấc nửa thân mình lên, ngẩng đầu nhìn về phía bìa rừng cây, kêu lên "meo meo": "Có người đến."

Lần này, âm thanh không phát ra từ trong đầu mà nàng nghe được bằng tai.

Phan Quân không nhịn được liếc nó một cái, hành động cũng không chậm, ngay lập tức nhìn về phía nữ tử: "Có người đến."

nữ tử cũng nhận ra, quay đầu nhìn ra ngoài một cái: "Cho ngươi nửa khắc để lấp hố, ngươi tốt nhất là xóa hết dấu vết phạm tội của mình đi."

Dứt lời thì nàng ta đi ra ngoài, khi đi ngang qua những hòn đá mà Phan Quân dùng để bố trí trận trước đó thì dùng chân đẩy khiến chúng nó thay đổi vị trí.

Phan Quân nhìn thấy vậy, ánh mắt lóe lên, đó là một mê trận rất đơn giản, không thể bao vây nhưng sẽ khiến những ai bước vào vô tình tránh khỏi lối này.

Thanh niên dựa vào cái xẻng nhìn nàng, hai mắt sáng lên, "Đúng vậy, ngươi biết dị thuật mà, người này được chôn phẳng như vậy, bằng cái thân hình nhỏ bé của ngươi chắc là dùng dị thuật để chôn phải không?"

Phan Quân nói: "Đó không gọi là dị thuật, gọi là thuật pháp."

Một khoảng thời gian trôi qua, nàng đã luyện hóa được thêm một phần linh khí, cũng không có thời gian để chậm trễ nữa, lập tức bấm tay niệm chú, khiến đất được đào ra lại lúc nhúc bò vào hố, chỗ đất đó dần dần trở nên chắc chắn, tất cả dấu vết vừa đào ra cũng hoàn toàn biến mất.