Phan Quân Kiếm Phong

Chương 11:

Ngay khi nàng sắp lẩn vào dưới tàng cây mai, một bóng người như tia chớp lao tới. Trong lòng Phan Quân kinh hãi, vung tay tấn công, linh lực còn lại trong cơ thể nàng chia làm hai. Một phần hóa thành lưỡi dao bạc chém thẳng về phía cổ của cô nương trẻ tuổi kia, một phần thì giúp nàng nhanh chóng lùi lại phía sau, vang lên một tiếng “hưu” đã chui vào trong cây mai.

Chờ thêm một chút nữa, chỉ cần thêm một chút nữa thôi, chờ nàng luyện hóa thêm tinh khí và linh khí...

"Mang ta đi…"Một giọng nói yếu ớt vang lên trong đầu nàng, là của bản thể của Tam Ngọc Linh Cảnh vẫn còn sót lại trong đan điền của nàng.

Phan Quân hừ lạnh một tiếng trong lòng: "Mang ngươi đi để ngươi tiếp tục hút linh lực của ta sao?"

Nếu không vì nó, nàng đâu phải vất vả suốt tám năm mà đến chút linh lực cũng phải chi li tính toán?

Linh Cảnh nói: "Vạn vật đều có linh, cây cỏ cũng vậy. Cây mai mà ngươi đang đứng cũng có tinh khí, hấp thụ nhanh hơn nhiều so với việc hút linh khí từ bên ngoài. Ngươi hãy cảm nhận, tưởng tượng mình và cây mai là một thể..."

Phan Quân khẽ động lòng, nàng tĩnh tâm, cảm nhận cây mai. Tám năm qua, dù tu vi của nàng không tăng lên, nhưng nàng chưa bao giờ từ bỏ. Những thất bại liên tục khiến nàng rèn luyện được thói quen nhập định rất mau.

Hiện tại cũng thế, khi tiến lại gần cây mai, nàng cảm nhận được nó đang không ngừng hút lấy năng lượng cuồn cuộn từ mặt đất. Chân của nàng dường như đã hòa vào rễ cây, cùng hấp thu năng lượng với nó. nàng đồng thời cũng cảm nhận được nhịp đập của nó:, nàng "nhìn thấy" một luồng năng lượng màu xanh lá đang di tẩu trong các cành lá...

Phan Quân không do dự, lập tức chộp lấy một ít năng lượng. Cây mai rung lên mạnh mẽ, khiến cả nửa người nàng bị đẩy bật ra.

Thanh niên đang tấn công cây mai giật mình kinh hãi, gọi lớn: "Sư muội, muội quả nhiên phán đoán không sai, nàng ta vẫn ở trong cây mai, vẫn chưa chạy trốn!"

Phan Quân nhanh chóng lắc mình né chạy, năng lượng vừa hấp thu được quá ít, nàng vội bấm tay niệm chú hội tụ linh khí trong không khí, định độn thổ thoát thân. Kết quả là chân vừa chạm đất thì nàng đã bị một người túm lấy.

Cô nương trẻ tuổi kia nhanh chóng điểm một cái lên người Phan Quân, khiến linh khí mà nàng vừa hội tụ được lập tức tiêu tán, kinh mạch trong cơ thể cũng bị khóa lại, năng lượng của nàng lập tức tán loạn.

Phan Quân: ...

Một lớn một nhỏ lặng lẽ đối diện nhau.

Phan Quân nhận ra rằng nàng gái này không phải là một người biết võ thuật, nàng ta giống nàng, biết pháp thuật và có khả năng phá giải phép thuật của nàng.

Cô nương trẻ cũng xác định Phan Quân biết dị thuật, linh khí vừa ngưng tụ mà đến trong không khí nháy mắt đã tan biến khiến linh khí tràn ngập khu vực xung quanh, làm mùi máu tanh dịu bớt, nàng ta hít thở cũng dễ chịu hơn chút.

Thanh niên trẻ tuổi ôm con mèo chạy tới, đón lấy Phan Quân từ tay cô nương kia rồi lắc nhẹ trong không trung.

Phan Quân bị hắn ta lắc đến mức chóng mặt, thanh niên ngạc nhiên kêu lên: "Sư muội, muội nhìn kìa, nàng ấy không biến đổi, đúng là con người chứ không phải yêu quái."

Nữ tử sớm đã nhận ra, Phan Quân vừa chui ra ngoài thì nàng ấy đã bắt đầu xoay quanh khoảng đất trống bên cạnh cây mai. Chẳng mấy chốc đã xoay thành một vòng tròn, chính là nơi đã chôn Vương Dũng.

Phan Quân nhìn thấy vậy thì lông mày khẽ giật. Nàng bị nam tử nhấc bổng lên không trung, mắt to trừng mắt nhỏ với con mèo đen trong lòng hắn ta.

Nàng muốn nói chuyện nhưng lại phát hiện mình không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể càng mở to mắt hơn, rồi nói với Tam Ngọc Linh Cảnh trong đầu: "Cắn hắn."

Con mèo đen mở to mắt nhìn nàng, nhưng không động đậy.

Phan Quân dịu dàng nói: "Nếu ta chết thì trước khi chết ta nhất định sẽ phá hủy đan điền của mình."

Mắt con mèo càng mở to, bộ ngực phập phồng không đều, khiến nam tử đang ôm nó không khỏi cúi xuống nhìn, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hắn ta muốn xem mèo, nhưng lại không dám thả Phan Quân xuống. Cân nhắc hai bên một lúc, nhức đầu không thôi.

Sau đó con mèo đen tự quyết định thay hắn ta, móng vuốt của nó bất ngờ vồ vào mắt hắn ta, rồi lại cắn mạnh vào tay.

Nam tử hét lên một tiếng "A", việc khiến cho nó và Phan Quân cảm thấy rất bất ngờ là, thay vì ném con mèo đi thì hắn ta thả Phan Quân xuống và dùng tay cố bắt lấy con mèo, trông có vẻ như định nhịn đau an ủi nó.

Nhưng con mèo đen rõ ràng không có ý định cảm kích, nhân lúc hắn ta buông tay, nó nhịn đau nhún một cái nhảy ra xa...

Phan Quân bị ném xuống đất thì lăn một vòng, khi đi ngang qua con mèo, nàng với tay ôm nó vào lòng rồi chạy thằng vào sâu trong rừng...

Nàng là một người giữ lời hứa, hiện tại phải tạm thời đồng minh đã, sau này rồi đánh tiếp.