Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 44

Chuông vào lớp vag lên, Quan Tinh La liền trở về vị trí của mình, Giang Sách thì lại lấy ra một quyển sách bài tập, bắt đầu giải đề.

Chỉ có thời gian ngồi giải đề như thế này mới có thể khiến cho cậu quên hết đi những chuyện phiền muộn kia.

Làm bài tập một hồi, Giang Sách giống như chợt nhớ tới điều gì, nghiêng đầu hướng tới phía bên kia nhìn qua.

Chu Hoàn ngồi ở phía bên kia lối đi nhỏ, mặt không có chút biểu cảm nào nhìn chằm chằm lên bục giảng, cảm giác như cậu ta không phải là đang nghe giảng.

Hắn dường như cảm giác được có người đang nhìn mình nên liền quay đầu lại, cùng Giang Sách đối mắt nhìn nhau.

Giang Sách liền thu hồi tầm mắt.

Hai tên nam phụ khác đã bắt đầu soát độ hảo cảm của nhân vật chính rồi, chỉ có người anh em cùng lớp này là người duy nhất vẫn còn có thể lạnh lùng như vậy.

Giang Sách ở trong lòng âm thầm giơ lên một ngón tay cái.

……………….

Tới lúc tan học, Quan Tinh La bảo Giáng Sách đi lên xe để hắn đưa cậu về.

Giang Sách vội vàng từ chối, làm gì có cái đạo lý tuỳ tùng lại để cho vạn nhân mê đưa mình về nhà.

Hai người lôi lôi kéo kéo một lúc ở cổng trường, Giang Sách vẫn muốn tự mình chạy xe đạp về nhà, Quan Tinh La chỉ có thể nói: “Vậy thì để tớ chạy xe về cùng với cậu.”

Hắn chỉ vào chiếc xe đạp bên cạnh, nói với cậu: “Cậu giúp tớ quét mã một chiếc đi.”

Quan Tinh La chưa bao giờ xử dụng xe đạp công cộng nên không biết phải dùng app gì để quét mã.

Chàng tiên nhỏ chạy xe đạp công cộng sao? Nghĩ như thế nào cũng thấy không hợp, Giang Sách cười nói: “Không thể quét hai chiếc cùng một lúc được nha.”

Quan Tinh La lộ ra vẻ mặt có chút thất vọng.

Giang Sách có chút lo lắng, nếu như bọn cậu còn đứng ở cổng trường giằng co một lúc nữa có thể sẽ khiến cho đám người của Kiều Giai chú ý, cậu liền nói: “Không cần phải làm quá mọi việc lên như vậy đâu, tớ có thể về nhà một mình được mà.” Cậu thúc giục Quan Tinh La: “Cậu cũng nhanh lên xe về nhà đi.”

Quan Tinh La bị Giang Sách đẩy đi về phía trước, hai người đi ra khỏi cổng trường.

Đi tới ngã rẽ cũ, Quan Tinh La vẫn luôn miệng dặn dò Giang Sách phải cẩn thận. Giang Sách có chút buồn cười mà trả lời: “Cậu không cần lo lắng quá như vậy đâu.”

Quan Tinh La có chút không vui nói: “Còn không phải là tớ sợ cậu bị chó cắn sao.”

Giang Sách lắc đầu trả lời: “Cái con chó lớn đó nhìn qua thì có vẻ hung dữ, nhưng thực chất cũng không có đáng sợ như vậy.”

Kiều Giai chắc hẳn là sẽ không có cắn cậu nhỉ, anh ta còn đồng ý với cậu là sẽ đọc mấy quyển sách đó cơ mà.

Hai người lại kì kèo nửa ngày ở ngã tư, Giang Sách cuối cùng cũng có thể nhét được Quan Tinh La vào trong xe cho tài xế chở về nhà họ Quan, tự mình chạy xe đạp về nhà.

Chàng tiên nhỏ vạn nhân mê này quả thật quá mức tốt bụng, đối với một tên tuỳ tùng nhỏ là cậu đây còn đối đãi tốt như vậy, trách không được lại có thể đảm nhận vai chính.

Quan Tinh La ngồi ở ghế sau xe, thông qua cửa sổ xe, nhìn về phía bóng dáng của Giang Sách đang đạp xe dần biến mất ở cuối con đường. Tài xế ngồi phía trước đang chuẩn bị khởi động xe chạy đi, chợt Quan Tinh La lên tiếng ngăn cản: “Trương thúc, tôi có chút việc cần phải xử lý, chú ở chỗ này cờ tôi một chút.”

Tài xế quay đầu lại, có chút lo lắng mà tar lời: “Nếu như về muộn quá sẽ bị lão phu nhân trách phạt đấy ạ.”

Quan Tinh La nở một nụ cười nhẹ: “Tôi đi một chút liền quay lại, sẽ không mất nhiều thời gian đâu.”

Nói xong, hắn mở cửa xe đi ra.

Quan Tinh La thong thả bước đi theo hướng mà Giang Sách đi lúc nãy, chẳng bao lâu sau, ở bên đường liền nhìn thấy một chiếc xe đạp công cộng đang dừng ở đó.

Hắn đứng ở bên cạnh chiếc xe đạp, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cái phương tiện giao thông công cộng mà hắn chưa từng sử dụng bao giờ này.

………

Kiều Giai từ một tên đàn em nghe được tin tức, hắn ta nhìn thấy ở cổng trường có xuất hiện bóng dáng giống như của tên nhóc tiểu tử thối kia.

Anh ta lập tức chạy tới cổng trường, kết quả bởi vì đã quá thời gian tan học, học sinh năm nhất đều đã về hết, làm gì còn có thể nhìn thấy bóng dáng của tên nhóc gầy bẹp kia nữa.

Kiều Giai bực bội, kéo lên nắm tay gõ vào đầu tên đàn em kia một cái hỏi: “Người đâu hả?”

Tên đàn em vừa đau vừa cảm thấy thật oan ức, nước mắt đều chảy cả ra, vừa khóc vừa cười trả lời: “CHỉ là nhìn thấy bóng dáng có chút giống, em cũng không có chắc chắn là tên nhóc đó.”