Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 43: Kiều Giai vẫn chưa bỏ cuộc

  Anh cúi đầu nhìn ba cuốn sách trong tay, càng cảm thấy dòng chữ "học sinh tiểu học" trong tựa đề thật sự nhưu đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ và vũ nhục bản thân mình.

"Tiểu tử thối, cậu sẽ không nói cho tôi biết tên của cậu là gì." Kiều Giai kéo khóe miệng, lẩm bẩm.

Anh ta kẹp cuốn sách dưới cánh tay và bước trở lại với vẻ mặt u ám.

Đi được vài bước, anh ta đột nhiên quay lại, cúi xuống nhặt tàn thuốc trên mặt đất.

Chết tiệt, hắn luôn có cảm giác như bản thân mình đang bị lừa.

Kiều Giai càng nghĩ càng cảm thấy mình giống như đang bị một đứa nhóc bắt nạt vậy, hắn càng nghĩ càng cảm thấy chán nản.

Hắn vậy mà lại để cho tên tiểu tử thối kia bỏ chạy trước mặt hắn tận ba lần. Đây quả thật chính là một sự sỉ nhục đối với sự nghiệp làm trùm trường bấy lâu nay của hắn.

Kiều Giai cúi đầu đi thẳng vào trường, chợt nhận ra có người đang đứng trước mặt mình, vô thức đi chậm lại.

Các học sinh phía trước mặc đồng phục của trường THCS số 6, đứng dưới gốc cây bên cạnh đường lớn.

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, thổi vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, không mang theo một chút gợn sóng nào.

Vốn dĩ đay chỉ là một hình ảnh hết sức bình thường, nhưng lại bởi vì người thanh niên đang đứng ở đó mà trở nên đặc biệt.

Quan Tinh La đứng ở bóng cây, nhìn về phía Kiều Giai.

Kiều Giai cảm thấy người thanh niên này rất đẹp trai, nhìn quen quen, nhưng lại không nhớ ra là đã từng gặp ở đâu.

Quan Tinh La nhướng mi, nhẹ nhàng liếc nhìn Kiều Giai.

Kiều Giai không khỏi khẩn trương, hỏi: "Cậu đứng đây làm gì?"

Quan Tinh La Vân cười nhạt nói: “Tôi đang tìm một con chó.”

Kiều Giai càng bối rối hơn. Trong trường học vốn dĩ không có con chó nào cả.

Quan Tinh La nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ rằng tôi đã tìm thấy nó rồi", sau đó quay người rời đi.

*

Giang Sách tin rằng chỉ cần Kiều Giai đọc xong ba cuốn sách đó, thế giới tâm hồn của anh ta sẽ thăng hoa và sẽ không đến làm phiền cậu nữa.

Nhưng trên thực tế, Kiều Giai còn trở nên trầm trọng hơn nữa.

Đàn em của Kiều Giai đang lang thang khắp sân chơi, nhà ăn, cổng trường và bất cứ nơi nào mà học sinh tổ chức hoạt động tập thể, nhằm tìm kiếm cậu nhóc có thân hình gầy gò và đầu tóc rối bù đó.

Tình huống này đồng nghĩa với việc "hành động ngoại giao" gửi sách của cậu đã hoàn toàn thất bại, Giang Sách cảm thấy tâm trạng của mình cực kỳ sa sút.

Quan Tinh La thấy cậu cúi đầu, đi tới hỏi: "Sao vậy?"

Giang Sách thở dài nặng nề nói: “Tớ mang đồ đến để lấy lòng con chó lớn, nhưng nó không biết ơn, ngược lại càng sủa tớ dữ tợn hơn.”

Giang Sách nhìn lên trời than thở: “Tớ không biết phải làm gì nữa.”

Quan Tinh La suy nghĩ một chút, cười nói: "Có lẽ... đánh nó một cái sẽ khiến nó trở nên thành thật hơn."

Giang Sách nghe vậy, quay đầu nhìn hắn.

Quan Tinh La nở nụ cười, ngũ quan trên mặt trở nên tinh xảo giống như tranh vẽ, trong đôi mắt như có dòng nước đang lưu động, vừa linh động lại vừa trong trẻo.

Giang Sách có chút nghền ngẫm mà nói với Quan Tinh La: “Đừng có sử dụng khuôn mặt xinh đẹp của cậu mà nói ra những lời nói bạo lực như vậy.”

Quan Tinh La chớp chơp mắt, liền ngậm miệng lại.

Giang Sách cảm thấy rằng, bản thân mình cùng với Kiều Giai chắc chắn sẽ không thoát được việc sẽ phải đánh nhau một trận, không biết là bây giờ mới bắt đầu đi tập võ thì có còn kịp không nhỉ.

Cậu miên man suy nghĩ một hồi, Quan Tinh La liền tiến lại vỗ vai cậu, an ủi: “Không có việc gì đâu, tan học tớ sẽ đưa cậu về, qua mấy ngày nữa thì con chó lớn đó sẽ bỏ đi thôi.”

Giang Sách miễn cưỡng cười cười.

Kiều Giai chính là một trong những nam phụ quan trọng nhất trong quyển tiểu thuyết này, còn có liên quan trực tiếp đến cốt truyện, chỉ cần cậu có thể tránh mặt anh ta cho đến lúc anh ta và Quan Tinh La quen biết nhau, mọi chuyện liền có thể được hoá giải.

Khi đó Kiều Giai sẽ chỉ lo tìm cách nào để lấy lòng Quan Tinh La, làm gì còn dư thời gian để mà tìm cậu tính sổ.

Giang Sách nghĩ đến đây, trong lòng bỗng có chút lung lay suy nghĩ, cậu có nên tìm cách để cho trùm trường cùng với vạn nhân mê gặp gỡ và quen biết lẫn nhau, thúc đẩy mối quan hệ của hai người này.

Giang Sách liếc nhìn Quan Tinh La một cái, chỉ trong nháy mắt liền đánh mất cái ý niệm này.

Quan Tinh La đối xử với cậu rất tốt, cậu không thể làm như vậy, Chàng tiên nhỏ này muốn ở cùng với ai là quyền tự do của cậu ấy, cậu không có quyền can thiệp.