Tiểu Đệ Của Vạn Nhân Mê Cũng Là Vạn Nhân Mê

Chương 45: Đánh một lần là thành thật lại liền

Đại ca chỉ nói là muốn tìm người, nhưng lại không có ảnh chụp hay không có bức vẽ nào của cậu nhóc kia, chỉ toàn dùng miệng miêu tả, làm sao mà bọn họ tìm được người cơ chứ.

Kiều Giai trong vòng một ngày liền có thể nhận được rất nhiều tin tức thật thật giả giả, chỉ cần có thời gian anh liền chạy tới xem xét, nhưng lần nào cũng không bắt được.

Anh cảm thấy bản thân mình đang dần dần mất sạch hết kiên nhẫn tích góp trong hơ mười năm qua rồi.

Tên đàn em xoa xoa đầu, hỏi anh: “Đại ca, người mà anh muốn tìm cũng chưa chắc đã là học sinh năm nhất nha, học sinh năm hai, năm ba đến bây giờ vẫn chưa có tan học.”

Kiều Giai vẻ mặt đen thui, nói: “Cái tên tiểu tử thối đó vóc dáng còn chưa có nảy nở như vậy, chắc chắn là học sinh cao trung năm nhất.”

Nếu đại ca đã chắc chắn như vậy, bọn đàn em cũng không còn gì để nói, chỉ có thể tiếp tục đi cung cấp thông tin tình báo: “Cái tên học sinh lúc nãy không biết có phải là người mà đại ca muốn tìm hay không, hắn ở cổng trường đứng một lúc sau đó liền đi rồi, dù sao thì chúng ta cũng có người đi theo sau hắn.”

Kiều Giai nghe thấy như vậy liền sửa sang lại cổ áo nói: “Đi, đi xem thử coi.”

Trong lúc Kiều Giai đang đi theo tên đàn em dẫn đường thì lại có một tên đàn em khác nói với anh: “Có một tên học sinh đứng nãy giờ ở chỗ bãi xe của xe đạp công cộng, cuối cùng liền chậm rì rì mà quét mã lấy một chiếc, dắt xe đi được một lúc, sau đó lại ngồi lên xe đạp một xíu, rồi lại xuống dắt xe một đoạn nữa.”

Nghe thì thấy có vẻ rất quái lạ, Kiều Giai không thể xác định được có phải là cái tên tiểu tử thối kia hay không, nhưng mà nhìn từ cái loại hành vi kì quái này của hắn, cũng rất giống như phong cách của tên tiểu tử thối đó.

Kiều Giai không tính bỏ qua bất kì khả năng nào, dò hỏi đàn em: “Tên đó hiện tại như thế nào rồi?”

Đàn em chỉ chỉ vào một phương hướng: “Cuối cùng tên đó chạy vào trong con hẻm nhỏ phía kia.”

Lần trước cũng chính là bắt được cái tên tiểu tử thối đó ở trong con hẻm nhỏ, xem ra tên đó cũng đi vào con đường lần trước, Kiều Giai hừ nhẹ một tiếng, nói với đám đàn em: “Một mình tao đi là được.”

Mấy tên đàn em đều ở phía sau cổ vũ cho đại ca nhà mình: “Đại ca cố lên, đánh cho hắn một trận ra trò, đem tiền lấy lại cho bằng hết.”

Kiều Giai kì quái hỏi: “Cái gì mà lấy lại tiền?”

Các tên đàn em có chút khó hiểu hỏi lại: “Không phải bởi vì tên tiểu tử đó thiếu đại ca tiền, cho nên anh mới đi đi tìm bắt hắn sao?”

Kiều Giai: “…”

Lười giải thích, Kiều Giai liền xua xua tay, một mình đi vào trong con hẻm nhỏ.

Càng tới gần hẻm nhỏ, Kiều Giai lại càng càm thấy khẩn trương.

Chỉ vừa mới vào học kỳ đầu tiên của Cao trung năm nhất đã đánh nhau nổi danh thành trùm trường, hiện tại lại cảm thấy căng thẳng đến chảy cả mồ hôi tay.

Hắn tính toán trong lòng, nếu như đó chính là tên tiểu tử thối kìa thì nên làm như thế nào, nên trước tiên nói mấy câu để lấy lại thể diện, hay là trực tiếp bắt lấy cậu rồi đánh vào mông vài cái.

Kiều Giai đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, dừng lại bước chân.

Nếu như tiểu tử thối nhắc tới ba quyển sách kia thì hắn phải làm sao bây giờ, hắn một trang cũng chưa có đọc qua nha.

Lâu lắm rồi Kiều Giai mới có thể trải nghiệm qua cái cảm giác học sinh chưa hoàn thành bài tập nên sợ bị giáo viên hỏi bài.

Hắn nghĩ ngợi một hồi rồi đưa ra kết luận, cũng đã nhiều năm rồi hắn chưa có làm bài tập về nhà, có gì mà phải sợ chứ.

Vì thế hắn liền trầm mặt, mang theo gương mặt đen thui đó mà đi vào trong con hẻm nhỏ.

Bên này chính là một con hẻm cũ kỹ, những ngôi nhà san sát nhau đều là kiểu dáng đã xây dựng lâu năm, bên ngoài vách tường có rất nhiều dấu vết cũ kỹ bong tróc của năm tháng, đồ đạc bừa bộn cũng nhiều, che mất đi rất nhiều ánh sáng mặt trời.

Những con đường dẫn tới căn phòng ở phía sau con hẻm như thế này, luôn là nhỏ hẹp và tối tăm, cho dù là có mở lên đèn đường thì cũng vẫn sẽ đen thui một mảnh.

Kiều Giai từng bước một dần dần tiến tới gần cái người đang đứng ở cuối con hẻm kia, chuẩn bị làm giống như trước đây, trực tiếp đem hắn ấn lên trên vách tường.

Người đứng ở trong con hẻm nhỏ nghe thấy có tiếng bước chân đang tiến lại gần liền quay đầu lại, dùng đôi mắt đen nhánh thâm trầm nhìn người đang bước tới phía mình.