Kể từ khi vào Vương phủ, y phục của Hứa Trường An không còn là loại tầm thường. Vừa thấy ba người bước vào, tiểu nhị lập tức tươi cười bước đến đón tiếp.
"Khách quan, chưởng quỹ của bọn ta đang bàn chuyện với Đông gia* ở bên trong. Ngài muốn chọn loại vải nào cứ nói với tiểu nhân, tiểu nhân có thể chọn giúp ngài, đảm bảo khiến ngài hài lòng." Tiểu nhị vô cùng nhiệt tình, tự tin bản thân không có nói gì sai sót. Thế nhưng, khi Tiểu nhị vừa dứt lời, sắc mặt của vị thiếu gia đứng giữa lập tức trở nên u ám, cả ma ma và nha hoàn bên cạnh cũng tỏ vẻ không hài lòng.
(*): Cách gọi ông chủ thời xưa.
"Đông gia? Đông gia nào? Đông gia của ngươi chính là người đang đứng trước mặt ngươi đây! Đúng là đồ không có mắt nhìn! Mau đi gọi chưởng quỹ của các ngươi ra đây!" Tuy Xuân Vũ nói năng thẳng thắn, nhưng không hề thiếu suy nghĩ. Đông gia mà tiểu nhị nhắc đến chắc chắn là người của Hứa gia, đúng là không ai mặt dày vô liêm sỉ như vậy! Rõ ràng cửa tiệm này đã thuộc về thiếu gia, vậy mà còn dám đến cướp. Thật không biết xấu hổ!
Những điều Xuân Vũ nghĩ tới, Hứa Trường An cũng đã nghĩ đến, nhưng y không nổi giận như Xuân Vũ mà chỉ nhìn xung quanh rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Dương ma ma liếc nhìn thiếu gia nhà mình mà không nói thêm gì. Bà trực tiếp hỏi Tiểu nhị: "Đông gia của các ngươi họ gì?"
"Họ Dương." Tiểu nhị trả lời với vẻ đầy tự tin, từ ngày đầu tiên làm việc ở đây, chưởng qũy đã nói rõ cho hắn biết.
"Thế thì tốt." Câu trả lời của tiểu nhị khiến Dương ma ma yên tâm phần nào, ít nhất là lão chưởng quỹ vẫn nhớ bản thân thuộc về nhà ai. "Ngươi nói chưởng quỹ của ngươi đang bàn chuyện với Đông gia, vậy ngươi có biết người bên trong là ai và người đang ngồi bên cạnh ngươi là ai không?"
Câu hỏi của Dương ma ma khiến tiểu nhị sững sờ. Thế nhưng không đợi tiểu nhị cảm thấy khó xử quá lâu, người bên cạnh thấy tình hình có vẻ sắp đánh nhau, lập tức chạy vào trong báo cho chưởng quỹ biết.
"Mẫu thân của thiếu gia nhà ta là Dương thị, có xuất thân từ Phong Châu. Cửa tiệm này là của hồi môn mà Dương gia trao cho bà ấy. Mẫu thân của thiếu gia nhà ta đã qua đời ba năm trước. Xin hỏi, ngoài thiếu gia nhà ta, hiện tại ai có thể là Đông gia của cửa tiệm này?" Dương ma ma nói chuyện chậm rãi nhưng rất đanh thép, khiến tiểu nhị trước mắt rõ ràng đã bị dọa đến mức không biết phải nói gì. Trong lúc Dương ma ma định nói thêm, từ phía bỗng sau vang lên một giọng nói quen thuộc, dù âm thanh đã già đi nhiều.
"Mai... nha đầu?" Dương ma ma cả đời không gả đi, thời trẻ bà ấy là nha hoàn thông phòng theo hầu Dương thị. Dù được Dương thị đồng ý, bà ấy cũng từ chối làm thϊếp cho Hứa Vĩnh Niên. Sau đó, Dương thị có tìm cho bà ấy vài mối hôn sự, nhưng bà ấy đều từ chối tất cả. Sau khi Dương thị gặp nạn, còn bị Hứa Vĩnh Niên ghẻ lạnh, Dương ma ma càng không nỡ rời bỏ chủ tử của mình, luôn ở bên chăm sóc. Mười mấy năm trôi qua, Mai nha đầu ngày xưa nay đã trở thành Dương ma ma.
"Dương thúc, giờ ta không còn là Mai nha đầu nữa mà là Dương ma ma rồi." Dương ma ma từng bị bọn buôn người bán vào Dương gia, ban đầu làm nha hoàn, tiểu thư đã đặt tên cho bà ấy là Tịch Mai. Sau khi quyết định không gả đi, tiểu thư đã cho phép bà ấy theo họ của mình, từ đó Tịch Mai trở thành Dương ma ma.
Chưởng quỹ đã đi ra ngoài, nhưng người được gọi là Đông gia mà tiểu nhị nhắc đến vẫn chưa xuất hiện. Hứa Trường An đoán rằng bọn họ vẫn chưa bàn bạc xong, do có người báo bên ngoài đang xảy ra chuyện nên chưởng quỹ mới ra xem.
Nhìn xung quanh một lượt, thấy vẫn còn nhiều người đang chọn vải, Hứa Trường An không muốn làm ảnh hưởng đến việc làm ăn của cửa tiệm, cũng không muốn lời mình sắp nói bị người khác nghe thấy, y lập tức đứng lên nói: "Đi thôi, để ta nhìn xem vị ‘Đông gia’ này là ai."
Từ khi Hứa Vĩnh Niên có ý định xấu trong lòng, đã chuẩn bị tự mình đến đây, nhưng trước khi ra khỏi cửa lại thay đổi ý định, quyết định để Liễu thị đến để bàn bạc với chưởng quỹ. Dù sao ông ta cũng là quan chức triều đình, nếu lấy thân phận Đông gia xuất hiện trong một cửa hàng nhỏ như vậy, bị người ta nhìn thấy thì còn mặt mũi nào nữa. Ông ta là người có học thức cao, sợ rằng sẽ bị người đời chê cười.
Hôm nay Liễu thị vì muốn khẳng định vị trí chủ mẫu nên đã dẫn theo không ít người hầu, nha hoàn có đến bốn, năm người, còn có hai ma ma khỏe mạnh đi theo. Ngồi trên ghế được người khác hầu hạ, bà ta còn nghĩ đến mấy tấm vải thượng hạng vừa thấy khi vào cửa tiệm, đang suy tính lát nữa sẽ mang về nhà để may mấy bộ y phục mới cho mình và nhi tử.
"Liễu di nương? Đây không phải là nơi bà nên đến đâu." Ngay khi biết người bên trong chắc chắn là người của Hứa gia, vậy thì chỉ có thể là Liễu thị tham lam này. Hứa Trường An cười lạnh một tiếng, mỗi lời nói ra đều đầy sự châm biếm.
Liễu thị ghét nhất là nghe thấy ba chữ "Liễu di nương". Trước kia không thể làm gì thì thôi đi, nhưng giờ người khiến bà ta trở thành di nương đã chết, nhi tử của người đó cũng đã yên bề gia thất. Bây giờ ở Hứa gia còn ai dám coi bà ta là di nương, không phải tất cả đều gọi bà ta một tiếng “phu nhân” sao?
"Hừ! Hóa ra là tiểu tiện chủng nhà ngươi! Ngươi vừa gọi ta là gì? Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau dạy dỗ thằng nghịch tử này cho ta!" Liễu thị phẫn nộ khi nghe Hứa Trường An gọi bà ta là di nương. Trong mắt bà ta, bản thân đã là phu nhân của Hứa Vĩnh Niên, đương nhiên cũng là mẫu thân của Hứa Trường An, vì thế khi nghe thấy Hứa Trường An gọi bà ta là di nương, phản ứng đầu tiên của Liễu thị là phải lấy thân phận mẫu thân giáo huấn y thật nặng.
Từ lâu Hứa Trường An đã biết Liễu thị chỉ là một thôn phụ quê mùa, nhưng không ngờ bà ta còn là một thôn phụ ngu ngốc như heo! Chẳng lẽ bà ta coi Hứa gia là trung tâm của thiên hạ? Tưởng bản thân đã trở thành nữ chủ nhân của Hứa gia, thì cũng là nữ chủ nhân của thiên hạ à?
"Thật to gan! Dám xúc phạm đến Vương phi, tát cho ta!" Chưa kịp để Hứa Trường An phản ứng, Dương ma ma đã quát lên. Ngay sau đó, bên tai Hứa Trường An vang lên một tiếng tát giòn giã, cùng với đó là khuôn mặt kinh ngạc đến không thể tin nổi của Liễu thị.