Khi Hứa Trường An giật mình tỉnh giấc thì đã là giờ ăn tối của Vương phủ, chính Dương ma ma đã gọi y thức dậy. Hứa Trường An đợi Tiêu Thanh Yến nhưng vẫn không thấy tăm hơi hắn đâu. Đến khi thức ăn nguội lạnh được y sai người đi hâm nóng thì lại có nha hoàn bên phía Tiêu Thanh Yến tới thông báo Vương gia sẽ không đến dùng bữa.
Vắng bóng Tiêu Thanh Yến, Hứa Trường An quyết định không hâm nóng thức ăn nữa mà thưởng thức ngay.
Trước đây khi mọi người còn ở thôn trang, ai cũng quây quần bên bữa cơm. Ban đầu Dương ma ma không đồng ý, nhưng sau đó, khi bà ấy thấy thức ăn của Hứa Trường An không có gì khác biệt với những người khác, thậm chí chất lượng còn kém hơn thì bà ấy cũng không từ chối nữa. Từ đó về sau, Dương ma ma và hai tiểu nha hoàn Xuân Vũ và Đông Tuyết luôn ăn cùng thiếu gia, như vậy còn có thể để dành phần ngon cho y.
Sau khi dùng bữa xong, Húa Trường An muốn ra ngoài dạo chơi một vòng. Y biết bản thân còn phải ở đây rất lâu, cho nên việc làm quen với không khí trong Vương phủ là điều nên làm.
Tiêu Thanh Yến vốn là hoàng tử rất được Hoàng đế Đại Tiêu yêu thương, hắn cũng là người tôn quý nhất triều đình. Dĩ nhiên, phủ đệ của hắn cũng phải có diện tích rộng lớn không thua kém ai. Hứa Trường An chỉ nhớ rằng sau khi vào cổng lớn của Vương phủ, y phải mất khá nhiều công sức mới đến được chính viện. Trước chính viện còn có tiền điện và hậu điện của Vương phủ, chẳng qua là Hứa Trường An không cần quan tâm những nơi đó. Bởi vì đấy là hai nơi Tiêu Thanh Yến dùng để tiếp kiến quan viên và xử lý công việc. Cho nên, dù y có là một chủ nhân khác của Vương phủ trên danh nghĩa thì y cũng không thể đến những nơi đó.
Giờ đây, thế giới của Hứa Trường An chỉ còn lại là hậu viện của Vương phủ.
Quản gia của Vương phủ có xuất thân từ Chu gia trực thuộc nhà sinh mẫu của Tiên Hoàng hậu. Do đó ông rất trung thành với Tiêu Thanh Yến, mà bản thân hắn cũng kính trọng người quản gia này hơn một chút. Vừa bước ra khỏi chính viện của Vương phủ, Hứa Trường An đã gặp được Chu quản gia và nhóm nô bộc dưới trướng của ông. Lúc này, Hứa Trường An mới biết những người đi theo sau ông là do Tiêu Thanh Yến giao phó để phục vụ y.
"Vương phi! Vương gia đã dặn dò mỗi khi ngài ra ngoài, nhất định phải đi cùng với thị vệ của Vương phủ, ngay cả nha hoàn và ma ma cũng không thể thiếu. Ngài là Vương phi của Hiền Vương phủ, là đại diện cho mặt mũi của Vương phủ, không thể làm mất đi quy tắc này." Chu quản gia truyền đạt lại lời của Tiêu Thanh Yến. Ông băn khoăn không hiểu vì sao Vương gia rõ ràng quan tâm đến Vương phi như thế nhưng lại luôn nói chuyện cứng rắn, ương ngạnh trước mặt y, thậm chí còn cố tình để ông đi truyền lời với Vương phi.
Hứa Trường An nhận ra sự sắp xếp này của Tiêu Thanh Yến chắc chắn có liên quan đến chuyện y bị thương. Hứa Trường An cũng cảm thấy những lời của Tiêu Thanh Yến rất hợp lý nên không hỏi thêm gì mà trực tiếp nhận người.
Vì thị vệ không thể ở lại nội viện của Vương phủ, thế nên Hứa Trường An dẫn hai người thị vệ kia về để họ chính thức hành lễ với y xong, sau đó mới bảo hai người trở về tiền viện. Còn mười nha hoàn mới được đưa đến thì y giao cho Xuân Vũ và Đông Tuyết sắp xếp, để hai nàng xem xét công việc phù hợp với từng người.
Tối hôm đó, Tiêu Thanh Yến vẫn không đến. Hứa Trường An đã chờ thêm một khắc nữa so với thường lệ nhưng không thấy Tiêu Thanh Yến xuất hiện. Cuối cùng, Hứa Trường An yên tâm tắm rửa rồi lên giường ngủ, hơn nữa còn nằm trên chiếc giường rộng rãi và thoải mái trong phòng ngủ chính. Hứa Trường An không biết đã bao lâu rồi y không được ngủ trên một chiếc giường như vậy. Vì không có người luôn khiến y lo lắng là Tiêu Thanh Yến nằm ở bên cạnh, cho nên đêm đó Hứa Trường An đã ngủ một giấc rất ngon.
Sáng hôm sau, Hứa Trường An dẫn theo hai thị vệ cùng với Xuân Vũ và Dương ma ma ra ngoài. Hôm nay, quản gia đã chuẩn bị cho y một chiếc xe ngựa rộng rãi và sang trọng hơn so với ngày hôm trước.
Hai thị vệ cao to, dũng mãnh cưỡi ngựa đi trước dẫn đầu. Người đánh xe không cần lo lắng có ai nhảy ra cản đường bọn họ, bởi vì chiếc xe ngựa này được chế tạo riêng cho Vương phủ. Cho dù đây là Kinh Thành dưới chân Thiên tử thì hiện tại, ngoại trừ Hoàng đế, không có ai đủ tư cách bắt họ nhường đường cả.
"Thiếu gia, ngài nghĩ xem đã bao năm trôi qua rồi, không biết lão gia có thay hết người trong cửa tiệm và thôn trang không nhỉ?" Kể từ khi Dương thị qua đời đến nay cũng là ba năm, nếu Hứa Vĩnh Niên có ý định động tay vào của hồi môn của bà thì chắc hẳn đã làm từ lâu.
Tối qua khi bôi thuốc cho Đông Tuyết, Xuân Vũ vô thức nghĩ là do người của Hứa gia đánh. Chắc chắn là khi thiếu gia đến cửa tiệm đã gặp phải người của Hứa gia! Những kẻ đó thật là to gan, dám động thủ với thiếu gia, còn đánh Đông Tuyết đến mức này. Thật là không biết sống chết, nàng phải báo việc này cho Vương gia mới được.
Xuân Vũ vừa đau lòng vừa phẫn nộ, miệng nàng không ngừng mắng chửi. Nhưng vừa mở miệng đã bị Đông Tuyết ngăn lại, sau khi nghe Đông Tuyết giải thích xong, Xuân Vũ sợ hãi tột độ. Uy danh của Tĩnh Vương trong kinh thành có ai mà không biết! Những lời vừa rồi của nàng tuyệt đối không được để ai nghe thấy, bằng không thì chết chắc rồi! Nếu bị phát hiện, có thể còn liên lụy đến thiếu gia nữa!
Bị dọa một lúc lâu, Xuân Vũ lập tức nhớ lại lời thiếu gia đã dặn dò trước đó, bấy giờ nàng mới thấm thía nhận ra rằng chủ tử đúng là chủ tử, sự hiểu biết của thiếu gia luôn hơn hẳn đám nô tì như nàng, ở trong Vương phủ sâu rộng này phải hết sức thận trọng.
"Nhưng thiếu gia đừng lo! Nếu những người ở cửa tiệm thật sự đã bị lão gia thay thế, vậy chúng ta cứ đuổi hết bọn họ đi. Dù sao chúng ta vẫn còn giấy tờ nhà đất và cả kế kết ước bán thân của bọn họ. Đúng rồi! Còn có Vương gia nữa, chúng ta không cần phải sợ gì cả!" Sau khi tự trấn an mình khỏi nỗi sợ tối qua, Xuân Vũ tự nhiên đổ lỗi hoàn toàn cho người Hứa gia, cho rằng do Hứa gia quá xấu xa khiến nàng hiểu lầm mà mắng Tĩnh Vương. Cho nên, suy cho cùng vẫn là lỗi của Hứa gia.
Hứa Trường An vẫn luôn khoan dung với hai nha hoàn này. Thấy Xuân Vũ đắc ý như vậy, y cũng không muốn làm nàng mất hứng, nên cứ để mặc cho nàng nói tiếp. Chỉ khi đến một cửa tiệm vải trong thành, y mới bảo Xuân Vũ giữ im lặng.
"Ta nhớ mẫu thân từng nói, lão Chưởng quỹ của cửa tiệm vải này là người được ngoại tổ mẫu tin tưởng giao phó. Khi mẫu thân xuất giá, ngoại tổ mẫu đã giao người này cho mẫu thân, để ông ấy tiện quản lý mấy cửa tiệm khác của mẫu thân. Chúng ta nên tìm người đó trước, rồi nhờ ông ấy thông báo cho những người khác, định ra ngày đẻ bọn họ đến Vương phủ gặp ta." Hứa Trường An lên kế hoạch.
"Cũng phải, thiếu gia là chủ tử, làm gì có chuyện chủ tử phải đi gặp từng tên nô tài? Vẫn nên để họ đến gặp thiếu gia, gặp chủ tử mới của bọn họ." Dương ma ma vốn là người giữ gìn quy củ, lời bà ấy nói cũng không sai. Nhưng hôm nay bà ấy lại không đoán trúng được suy nghĩ trong lòng của Hứa Trường An.
Hứa Trường An hiểu rõ bản chất tham lam của Hứa gia, y muốn những người này đến Vương phủ để cảnh cáo Hứa gia biết tự giác mà từ bỏ hy vọng, đồng thời nhắc nhở các chưởng quỹ đã làm trong Hứa gia hơn mười năm biết được bây giờ ai mới là chủ tử thực sự của bọn họ. Những chủ tử trước đây của bọn họ đứng trước mặt Vương phủ chẳng là cái thá gì, từ nay về sau bọn họ chỉ được trung thành với một mình y mà thôi.
"Ai là chưởng quỹ ở đây?" Hai thị vệ cao to vạm vỡ, mang theo đao bên hông. Nhưng để tránh làm khách quan bên trong sợ hãi, Hứa Trường An chỉ dẫn Xuân Vũ và Dương ma ma vào trong, còn hai thị vệ thì đứng đợi ở bên ngoài.