Trường An Phú Quý

Chương 19: Báo ứng tới (1)

Đến khi cảm giác nóng rát truyền đến từ mặt bà ta, thân thể còn ngã thẳng ra ngoài thì Liễu thị mới nhận ra bản thân đã bị đánh, hơn nữa còn bị nha hoàn Xuân Vũ chết tiệt kia đánh!

Liễu thị còn chưa bao giờ phải chịu loại uất ức này kể từ khi theo Hứa Vĩnh Niên, bà ta thậm chí còn có chút không dám tin rằng tên tiểu tử vẫn luôn im lặng đó dám để cho người đánh bà ta còn là nô tì của Hứa gia vậy mà thật sự động thủ đánh bà ta? Kể từ khi Liễu thị theo Hứa Vĩnh Niên thì chưa từng phải chịu đựng loại uất ức này, thậm chí bà ta còn có hơi không dám tin tên tiểu luôn im lặng kia dám để cho người bên cạnh y đáng bà ta. Hơn nữa, đối phương còn là một hạ nhân nhỏ nhoi của Hứa gia, vậy mà cũng dám ra tay đánh bà ta!

“Hứa Trường An! Tên tiểu tiện chủng này, ngươi vậy mà dám đánh ta? Các ngươi là đồ vô dụng sao? Còn không nhanh chóng động thủ? Nhất định phải đánh thật mạnh, xé nát miệng của con tiện nhân đó rồi đánh gãy tay nó cho ta! Cả tiểu tử thối và bà già đó nữa!” Liễu thị không cam lòng nhưng đồng thời cũng vui mừng vì hôm nay bà ta đã mang theo nhiều người như vậy ra ngoài, nếu không thì e rằng bà ta sẽ bị bọn họ đánh chết!

Liễu thị ngốc nhưng không phải ai cũng ngốc như bà ta, có ai mà không biết hiện giờ Hứa Trường An đã là Hiền Vương phi? Nha hoàn phía sau Liễu thị thấy bà ta bị đánh cũng không dám thật sự ra tay, chỉ có thể bối rối quỳ xuống cầu xin chủ tử nguôi giận. Trong tối ngoài sáng, ám chỉ với Liễu thị rằng với thân phận bây giờ của Hứa Trường An thì bọn họ không thể đánh y được, bằng không sẽ gây ra tai hoạ.

“Vương phi? Vương phi cái gì chứ! Thật là buồn cười! Chẳng lẽ Hiền Vương đó còn thật sự coi một nam nhân như y thành Vương phi của hắn sao? Hơn nữa ta là mẫu thân của y, mẫu thân muốn dạy dỗ nhi tử của mình là điều đương nhiên, ngay cả Hoàng thượng cũng không thể nói gì!” Liễu thị cứ định ninh rằng cho dù Hứa Trường An có bị đánh thì Hiền Vương cũng sẽ không đứng ra bênh vực y.

Bà ta chắc chắn với thân phận vãn bối này của Hứa Trường An thì bà ta có thể lấy chữ hiếu mà đè chết y, hơn nữa y cũng không thể gây ra sóng gió gì! Bà ta từng nghe Hứa lão gia nói đương kim Thiên tử coi trọng chữ hiếu, triều đình càng có quy củ rằng người bất hiếu sẽ không được trọng dụng mà hình như trong thôn bọn họ cũng giống như vậy. Liễu thị không tin có lão gia ở đây thì tên tiểu tạp chủng Hứa Trường An kia có thể làm gì bà ta!

“Các ngươi còn chưa ra tay là muốn ta tự mình động thủ sao? Mấy con chó ăn cây táo rào cây sung, hôm nay bản phu nhân quay về sẽ bán toàn bộ các ngươi vào kỹ viện!” Liễu thị đã trải qua mười mấy năm thuận buồm xuôi gió, suốt ngày chỉ đối mặt với người trong Hứa gia, cái gọi là người ngu ngốc thường không biết sợ chẳng khác nào đang nói đến bà ta.

Liễu thị thật sự không biết lời nói của mình có gì không đúng, mà lời nói của bà ta quả nhiên đã khiến cho đám nha hoàn phía sau sợ hãi! Nếu bọn họ không ra tay thì Liễu thị thật sự sẽ bán bọn họ vào kỹ viện, còn nếu nghe theo bà ta thì cùng lắm là bị Vương phi đánh chết. Vận khí của người nào tốt thì may ra sẽ không có chuyện gì, dẫu sao đại thiếu gia là một kẻ hèn nhát từ nhỏ, chưa có ai từng bắt gặp y nổi giận bao giờ.

Người do Liễu thị mang đến đều vội vàng xông lên như ong vỡ tổ, chưởng quỹ hoảng sợ vội vàng tiến lên phía trước ngăn cản nhưng ông ta đã lớn tuổi lại bị một ma ma cường tráng bên cạnh Liễu thị đẩy xuống đất! Dương ma ma thấy vậy cũng vội vàng chạy tới đỡ, kết quả bắp chân bị người ta đá mạnh vào khiến bà ấy trực tiếp khuỵu gối xuống đất.

Xuân Vũ đã khóc rất to từ khi những người đó tiến lên, nàng không biết làm gì cả nên chỉ lo ôm Hứa Trường An mà thôi. Có nàng chắn ở phía trước thì tốt xấu gì cũng giúp cho thiếu gia ít bị thương hơn.

Hứa Trường An cũng bị trúng vài đòn, y muốn đẩy Xuân Vũ ra nhưng không ngờ rằng sức lực của tiểu nha đầu này còn lớn hơn y. Vì vậy, Hứa Trường An chỉ có thể hô to gọi người!

“Người ở bên ngoài tiến vào cho ta!” Phòng khách nhỏ trong tiệm vải khá rộng rãi, nhưng bọn họ có nhiều người mà hiện tại lại xảy ra xung đột nên tự nhiên trong phòng cũng trở nên hỗn loạn. Mấy tiểu nhị ở bên ngoài nghe thấy tiếng huyên náo vang lên từ trong phòng thì xông vào kéo người, số còn lại thì sắp xếp dẫn khách nhân trong cửa tiệm đi ra ngoài, liên tục nói lời an ủi mong họ quay lại vào ngày khác. Nếu khách nhân tiếp tục ở lại sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của cửa tiệm.