Bạn bị chuông báo thức đánh thức, rồi bạn thấy WeChat có nhắn tin tới.
“Tôi đang ở dưới lầu chờ em. Tôi sẽ đưa em tới chỗ hôm qua em nói.” Người kia nhắn như thế. Bạn chớt nhớ tới hôm qua bạn xem hắn là tài xế nên đã hẹn trước, còn gửi bao li xì qua WeChat cho hắn nữa. Mà hắn không nhận làm bạn hơi áy náy. Có lẽ đây là một cơ hội tốtđể xin lỗi, thuận tiện khiến ấn tượng của hắn về bạn tốt hơn một chút.
Bạn từ nhỏ đến lớn đều là một cô gái bình thường, rất phổ thông, nhưng điều đó không cản trở bạn muốn yêu đương. Bạn chọn mặc một cái đầm xanh đậm, hoạ tiết tinh xảo và make up tỉ mỉ.
Trong gương bạn mặc cái đầm màu xanh đậm, màu da được trang điểm trắng nõn tinh tế. Ngũ quan bạn bình thường nhưng do bạn tỉ mỉ trang điểm nên mặt mày thoạt nhìn rất dịu dàng.
Trước khi ra ngoài, bạn chưa bao giờ xịt nước hoa vậy mà lại thật cẩn thận xịt nước hoa mà người khác tặng lên cổ. Bạn nghĩ rằng sẽ ổn thôi vì bạn xịt có một chút, huống hồ nước hoa này mùi cực kỳ nhạt.
Bạn xuống dưới lầu rồi mà không thấy chiếc xe quen thuộc, cho đến khi người đàn ông bước ra từ một chiếc xe màu bạc thoạt nhìn xa xỉ.
Hắn hôm nay vẫn như thế, chỉ là đồ tây đổi thành hoa văn ẩn rất nhỏ màu đen, hắn thắt cà vạt màu nâu không chút cẩu thả. Vóc dáng hắn cao lớn, hơn nữa bạn có thể xuyên qua trang phục kín mít ấy cảm nhận được cơ bắp bên dưới.
“Đi lên đi.” hắn cong môi với bạn, đôi mắt nâu thẫm làm hắn trông rất mê người.
Bạn ngồi ghế trước, ngoan ngoãn cột kỹ đai an toàn, tận lực ngồithẳng tắp, mắt nhìn phía trước “Xin lỗi, hôm qua xem anh trở thành tài xế. Tôi lên sai xe.”
“Không sao.” Hắn nghĩ, nếu không phải bạn qua loa thì hắn sẽ không gặp được bạn.
Trong xe bật nhạc jazz, người đàn ông nghiêm túc lái xe. Bạn trộm quay đầu xem hắn, sườn mặt hắn đẹp như một bức tranh mà lúc này lại trông hơi lạnh lùng.
“Vậy hôm qua... Xe kia của anh đâu?” Bạn muốn tìm đề tài nói chuyện.
“Quá bẩn.” là quá ghê tởm, hắn chỉ cần nghĩ tới những chiếc xe đó đã từng có phụ nữ ngồi lên thì trong lòng hắn đã ghê tởm vô cùng. Nhưng trên đó cũng có mùi của bạn nên hắn muốn tiêu hủy rồi lại thôi, cuối cùng quyết định đặt ở gara.
Sau đó không ai nói gì nữa.
Tới nơi, người đàn ông mở miệng “Hôm nay em xịt nước hoa sao?”
Bạn không dám ngẩng đầu lên nhìn nét mặt hắn, bạn thấy hơi xấu hổ. “Mùi... rất nồng sao? Xin lỗi”
“Không, thật ra em không cần xịt mấy thứ đó,” Hắn cảm thấy mấy thứ đó chỉ che đi mùi của bạn thôi. Có lẽ bạn không biết mùi của bạn đối với hắn mà nói giống như thuốc phiện, hắn sợ nghiện rồi lại khát vọng nó.
“À... Cảm ơn anh. Anh cho tôi xuống xe chỗ này đi.”
Hắn dừng xe xong, dưới lầu công ty bạn. Lúc bạn chuẩn bị mở cửa xe rời đi thì giống nghĩ đến gì đó. “Cảm ơn anh đưa tôi tới đây... Anh... Ừm... Nếu anh không bận thì giữa trưa tôi có thể mời anh ăn cơm không? Xem như là... Nhận lỗi đi.”
Người đàn ông mỉm cười “Được.”
Sau khi bạn xuống xe, hắn lái xe chậm rãi đến bãi đỗ xe công ty bạn.
Bãi đỗ xe u ám lúc này dường như không hề có tiếng động, im lặng như nhà xác. Tiếng xe ô tô rất nhẹ, màu bạc như đánh vỡ sự tối tăm. Hắn dừng xe ở chỗ khuất nhất, xung quanh không có chiếc xe nào, cameras không thể quay được chỗ này.
Dừng xe xong, hắn quay sang chỗ bên cạnh, nơi đó hiển nhiên chính là chỗ bạn vừa ngồi. Hắn thậm chí còn chôn mặt lên đó.
Hắn nâng tay lên, sờ đến đai an toàn bạn mới sử dụng. Hắn có thể cảm nhận được độ ấm trên đó. Ngón tay hắn thon dài, trắng nõn, thậm chí có thể nhìn thấy mạch máu, và bên trên cổ tay là chiếc đồng hồ đắt đỏ.
Hắn cởi chiếc đồng hồ ấy ra. Đồ tây cùng với áo sơ mi do động tác kịch liệt mà có chút hỗn độn, hắn khẽ cắn môi dưới, phát ra tiếng rên gợi cảm từ cổ họng, hầu kết hắn cũng không ngừng lăn lộn. Ngũ quan anh tuấn bởi vì áp lực nên có chút vặn vẹo, cả người hắn đều tiến vào lửa dục.
Mặt chôn lên chỗ bạn đã ngồi, một tay muốn tìm nhiệt độ cơ thể bạn từ đai an toàn. Hắn bắt đầu thở dồn dập cho đến khi hắn nhẹ nhàng phát ra một tiếng gầm nhẹ. Trong bãi đỗ xe yên tĩnh, hắn thở dốc nhớ lại kɧoáı ©ảʍ chết người ấy. Bên trên quần tây đã ươn ướt, hắn sắc mặt ửng hồng, hai tai và gương mặt trắng nõn đều nhiễm màu hồng phấn mê người. Cà vạt rối loạn, quần áo cũng có chút nếp nhăn.
“Mùi... Thơm quá... Còn muốn...” Người đàn ông khàn khàn lẩm bẩm, hắn nhắm mắt lại nhớ lại cảnh tốt đẹp hồi nãy.
Thật lâu sau, hắn nhìn quần tây ướŧ áŧ cười nhẹ. Xem ra cần phải trở về thay quần áo rồi.