Sát Nhân

Chương 2.2

Bạn đi vào công ty thì đã nghe thấy đồng nghiệp ồn ào thảo luận. Sao hôm nay ồn thế nhỉ?

“Cậu biết không?! Công ty sắp một quản lý mới đến đó, hình như là tổng công ty bên kia cử sang. HÌnh như còn là cổ đông của công ty nữa!” Tiếng đồng nghiệp kích động vang lên bên tai bạn.

Bạn cảm thấy có chút ồn ào, nên cũng không muốn để ý. Tổng công ty là xí nghiệp số một thành phố Z, bạn tuy chỉ làm công ty ở chi nhánh, nhưng là một sinh viên tốt nghiệp đại học bình thường, bạn thấy đây đã là công việc tốt nhất mà mình có thể tìm được rồi.

“Nghe nói là cực kỳ đẹp trai!!”

“Cũng được.” Bạn cúi đầu làm việc, mà bạn thấy đồng nghiệp nhiệt tình thế thì không đáp lại cũng không tốt lắm nên bạn trả lời có lệ. Bạn không thích nhiều chuyện mấy.

Ngồi đã lâu, bạn đứng dậy đi đến khu để nước rót một ly cà phê. Lưng bạn hơi đau nhức, hoạt động một xíu thì bạn lại tiếp tục làm việc. Sau đó, thấy thời gian sắp giữa trưa, bạn click mở khung chat WeChat.

“Anh đi ăn chưa? Sắp tới giữa trưa rồi.”

“Được.” Gần như trong một giây bạn gửi tin nhắn thì người đàn ông lập tức trả lời lại.

Bạn cười tạm biệt đồng nghiệp bên cạnh, chuẩn bị kết thúc công việc.

Người đàn ông nằm trên sô pha đen bọc da, hắn mặc quần áo ở nhà màu xám, phần da lộ ra được màu đen của sô pha tôn lên trông có chút quyến rũ. Hắn đang vuốt ve ảnh của bạn.

Bạn đương nhiên không biết nguyên nhân hắn trả lời nhanh thế. Trong lúc chờ đợi, hắn nhìn avatar bạn chằm chằm. Có khi sẽ cười nhẹ, có khi sẽ đặt điện thoại lên chỗ ngực. Nhìn lịch sử trò chuyện ngắn gọn của hai người một lần lại một lần. “Không đủ không đủ không đủ...”

Hắn cảm thấy mấy thứ này không cách nào thỏa mãn được hắn, đến khi hắn được nhặn tin nhắn của bạn. Hắn đứng dậy, nghiêm túc thayđồ. Gặp người quan trọng nhất thì mỗi một lần đều không được qua loa. Hắn chọn cà vạt màu xanh đậm, rồi soi mình trước gương xem đã ổn chưa.

Thời gian bạn nghỉ trưa đã đến. Bạn đã nhắn với hắn rồi. Quả nhiên, bạn đã thấy xe đang ngừng ở dưới lầu ngay. Hắn nhìn thấy bạn đã đến rồi nên hắn xuống xe mở cửa xe cho bạn. Bạn lần đầu tiên được đối xử ga lăng như vậy, đành phải đỏ mặt không ngừng nói lời cảm ơn.

“À... Anh thích ăn cái gì...”

“Đều được.” Nói cách khác, chỉ cần có thể thấy bạn thì ăn cái gì cũng được, bởi vìmùi hương trên người bạn là “ngon” nhất.

“Vậy... Để tôi nói địa chỉ cho anh nhé!”

“Thôi, tôi sẽ dẫn em đi ăn chỗ này.”

Người đàn ông đỗ xe ở bãi rồi dẫn bạn tiến vào một nhà hàng trang trí hoa lệ.

“Không phải đã nói tôi mời anh ăn rồi sao...”

Người đàn ông cười không nói gì, nhân viên rất nhanh đã dẫn các bạn đến chỗ khuất nhất. Thế nhưng bạn không thích chỗ này lắm, bất quá nhìn người đàn ông nói nhỏ với phục vụ, bạn thấy là hắn sắp xếp nên cũng không muốn nhiều lời.

Hắn chọn món rồi đưa menu cho nhân viên phục vụ. Lúc sau hắn chỉ lẳng lặng nhìn bạn, bạn bị hắn xem đến mức không thoải mái, ánh mắt người đàn ông quá mức trần trụi khiến bạn rất khó chịu.

“Anh...”

“Hửm?”.

“Không có gì...” Nếu bạn nói thẳng là đừng nhìn tôi thì sẽ mất lịch sự.

Tốc độ có món rất nhanh, đây là một nhà hàng Pháp, có nghệ sĩ đang đàn một cách duyên dáng. Nhà hàng to như vậy mà chỉ có hai người.Bạn nghĩ một hồi nữa bạn chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền. Thế nhưng không sao, không thể phủ nhận bạn rất có thiện cảm với hắn, dù hắn vì bạn mời nên mới dẫn bạn tới nhà hàng sang trọng này nhưng bạn cũng không ghét hắn tí nào.

Trong lúc dùng bữa, các bạn trò chuyện vài câu.