Sau Khi Xuyên Sách, Nữ Phụ Pháo Hôi Phát Điên Rồi

Chương 48: Đối xử tệ với cô ấy?

Chương 48: Đối xử tệ với cô ấy?

Sân khấu được dựng trên một khoảng đất trống rộng rãi, dưới khán đài bố trí hơn một trăm chiếc ghế trắng, giống như những ngôi sao nằm trên ngọn cỏ.

Thẩm Tri Dao tìm một chỗ đứng, nhìn nhân viên công tác đang chuẩn bị trên khán đài, trong lòng có chút chờ mong.

Đã lâu rồi cô chưa lên sân khấu khiêu vũ, ở thế giới thực vẫn luôn chạy qua lại giữa các phim trường, căn bản không có thời gian tham gia mấy chương trình giải trí này.

Lúc này đây, coi như đã thỏa mãn được điều ước nho nhỏ của cô.

Âm nhạc vang lên, đội đầu tiên lên sân khấu.

Năm người mặc áo khoác da màu đên đứng trước Lăng Tiểu Ngọc và Lý Thiên Khải.

Ánh sáng chiếu vào hai người bọn họ. Bên dưới là những tiếng hò hét, trong phòng phát sóng nháy mắt cũng loạn ầm ầm.

[A a a a! Lăng nữ thần của tôi ra rồi]

[Chết tiệt, phong cách này ngầu quá]

[Tôi nói mà, những người họ Lăng đều rất quyến rũ đó!]

Tiếng nhạc vang lên, bọn họ chọn một điệu nhạc Pop đang rất thịnh hành của Hàn Quốc, Lăng Tiểu Ngọc gợi cảm và Lý Thiên Khải hoang dã đã được thể hiện vô cùng sống động.

[Tuyệt vời! Mở màn trực tiếp bùng nổ rồi.]

[Chân của Lăng nữ thần dài quá, mẹ ơi, tôi chảy máu rồi.]

[Ô ô, đây là cái tổ hợp thần tiên gì, không hổ là dân chuyên]

[Mẹ tôi đang hỏi vì sao lại quỳ xuống xem trực tiếp…]

[Phổ cập kiến thức một chút, Lăng Tiểu Ngọc đã từng là thực tập sinh ở Hàn Quốc.]

Nhóm thứ hai lên sân khấu chính là Trần Chi Chi và Trình Chí Viễn. Vì để công bằng, tổ chương trình cố ý kéo Hồ Nhạc Dương qua hỗ trợ.

Nhưng cho dù như vậy, hai người vừa xuất hiện, phòng trực tiếp vẫn tràn ngập tiếng la ó.

[Người đàn ông này còn có mặt mũi tham gia sao! Thật đáng ghét!]

[Mệt cho tôi hôm qua còn chút hi vọng về hắn, kết quả lại là thật, không thể chối cãi được.]

[Thật lãng phí cho gương mặt đẹp như vậy trên người hắn, khó cho Chi Chi của chúng ta rồi. Đau lòng!]

[Chi Chi nhìn qua có vẻ xấu hổ! Không đổi được người hợp tác, chỉ có thể căng da đầu đón nhận]

[Cùng người như thế chung đội, nghĩ thôi cũng đã đủ tủi thân mà.]

Âm nhạc vang lên, tuy rằng hai người nhảy không tệ lắm, nhưng phản ứng của khán giả không có nhiệt tình như đội Lăng Tiểu Ngọc.

Thẩm Tri Dao cười cười, này đã là nể mặt lắm rồi. Kiếp trước khi cô bị bôi xấu, có người thậm chí còn bảo cô cút đi kìa.

Đợi đến khi tiết mục của đội thứ hai kết thúc, Thẩm Tri Dao đến phía sau cánh gà, chờ đợi nhân viên công tác gọi tên.

[Tôi rất mong chờ đội này, ha ha ha…]

[Con trai cố lên! Con vĩnh viễn là người giỏi nhất!!!]

[Hy vọng Thẩm Dao có thể giữ được tự tin như khi trong mật thất, ha ha…]

[Đến đây đến đây!! Phần tôi mong chờ cuối cùng đã đến.]

[Mẹ ơi đẹp quá đi!!! Đây là thiên sứ hạ phàm nào!!!]

[Chiêu Tuyết kìa! Con gái tôi đệm nhạc cho bọn họ sao. Vui quá trời a a a!!!]

Âm nhạc vang lên, Chiêu Tuyết mặc chiếc váy xòe màu đên chậm rãi cất giọng hát, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp xung quanh, nháy mắt đánh trúng trái tim mọi người.

“Nếu có thời gian, hãy đến nhìn tôi một lần! Nhìn xem tuyết già đi như thế nào, ánh mắt của tôi đã hòa tan ra sao…”

Ngay lúc này, Thẩm Tri Dao mặc váy trắng dài vòng từ phía sau Tiền Tôn Hạo xuất hiện trước mắt mọi người.

Ngón tay mảnh khảnh che đi đôi mắt Tiền Tôn Hạo. Tiền Tôn Hạo mặc một bộ suit đen làm nổi bật sự đối lập hai người.

[Đẹp quá! Ai có thể cưỡng lại được a!!!]

[Thiết kế vũ đạo giỏi quá, ba người múa phụ đạo không hề cảm thấy bị lạc lõng chút nào, thậm chí giống như đang làm nổi bật cho hai người phía trước.] Cảm xúc này thực trọn vẹn, kết hợp với giọng ca của Chiêu Tuyết quả thực muốn thu phục trái tim tôi rồi.

[Đây là cái tổ hợp thần tiên gì! Hiện tại tôi muốn khóc quá]

[Tôi quỳ xuống đây, lặp lại lần nữa, tôi quỳ xuống đây!!!]

“Nếu một ngày, tín nhiệm của tôi sập xuống. Thành phố không còn bông hoa nào, âm thanh radio trở nên rè rè. Nếu thực sự có ngày hôm đó, em có thể chạy đến bên tôi không…”

“Bụi trở về với biển, bụi lại trở về với biển!”

Chữ cuối cùng kết thúc, chiếc váy xòe của Thẩm Tri Dao giống như đóa hoa héo rũ, dần biến mất trong bóng đêm.

Mà ánh đèn chiếu thẳng lên người Tiền Tôn Hạo trên tay cầm đóa hoa hồng đóng băng tại chỗ.

[A a a a, rất tuyệt. Thực sự rất tuyệt!]

[Chị ơi gϊếŧ em đi, ánh mắt của chị mới là gϊếŧ chết em nè]

[Chị nhất định yêu rất sâu đậm một người đúng không? Em khóc thành tiếng rồi…]

[Vũ đạo này tuyệt vời, cuốn hút quá…]

Trong phòng khách biệt thự, Diệp Cẩm Nhiên nhìn Thẩm Tri Dao trên màn hình, ánh mắt dâng trào cảm xúc hơn bao giờ hết.

Diệp Cẩm Nhiên quay đầu, trên mặt lần đầu tiên lộ ra vẻ mê mang “Trước kia có phải tôi đối xử với cô ấy rất tệ?”

Quản gia sửng sốt “Thiếu gia là đang nói đến thiếu phu nhân?”

Diệp Cẩm Nhiên nhẹ gật đầu.

Quản gia trả lời “Tệ hay không thì tôi không rõ. Chỉ là thiếu phu nhân rất yêu ngài, cho nên chịu không nổi thiếu gia vắng vẻ cô ấy, càng chịu không nổi căn nhà lạnh như băng này!”

Diệp Cẩm Nhiên nhìn ly café trên bàn, không nói gì.

Sự tuyệt vọng và thâm tình trong vũ đạo ấy, quả thực giống như một nhát kiếm đâm vào trái tim hắn.

Quản gia do dự hai giây nói tiếp “Hiện tại đối tốt với thiếu phu nhân vẫn kịp. Chỉ cần thiếu gia nguyện ý, thiếu phu nhân nhất định sẽ thích ngài giống như trước.”

Những chuyện xảy ra gần đây hắn đều nhìn thấy. Thiếu phu nhân giống như đổi thành người khác, hoạt bát hơn rất nhiều, thậm chí thái độ với thiếu gia cũng thay đổi.

Không còn cuồng dại như trước, ngược lại luôn nghĩ cách muốn rời khỏi thiếu gia.

Có vẻ như cô ấy đã hết hy vọng, nhưng thiếu gia lại không buông, bắt đầu đối xử tốt hơn với cô ấy.

Diệp Cẩm Nhiên hơi giật mình, sau đó trở lại với dáng vẻ lạnh lùng trước đó “Ai cần cô ấy thích. Yêu ai là việc của cô ấy, chỉ cần không quá phận, tôi sẽ mặc kệ.”

Quản gia thở dài, người trẻ tuổi đúng là mạnh miệng!

Tám giờ ba mươi, buổi trực tiếp đã kết thúc.

Diệp Cẩm Nhiên nhìn tin nhắn trên màn hình chưa được trả lời, liên tục nhập mấy câu khác nhau vào hộp thoại. Nhưng cuối cùng vẫn đem di động ném qua một bên. Quên đi, không vội…