Chương 38: Cô ta có bệnh sao?
Hai người vừa đi vừa quan sát, thật vất vả mới lên được tầng tiếp theo, trên đầu dày đặc những con rắn giả khiến người ta tê dại da đầu.
Thẩm Tri Dao nhìn Tiền Vô Việt nói “Anh lên hay là tôi lên trước?”
Tiền Vô Việt vừa mới bị thất thố, cho dù ghét bỏ bị cô hỏi như vậy vẫn vươn tay, bật công tắc đèn.
Cánh cửa vừa mở ra, mơ hồ có tiếng vo ve của đàn ông truyền đến.
Thẩm Tri Dao vừa đi vừa nói “Ở cuối đích có một tổ ong, trên người anh có xịt nước hoa không? Rất dễ thu hút chúng.”
Tiền Vô Việt “…”
Tiền Vô Việt “Tôi có xịt một ít trên áo khoác.”
Thẩm Tri Dao “Ồ…”
Tiền Vô Việt “? ? ?” Ồ là ý gì, đây là đang muốn vứt hắn lại?
Thẩm Tri Dao “Nếu không muốn bị thương thì đem áo khoác cởi ra.”
Tiền Vô Việt do dự chốc lát. Vì để tham gia chương trình này hắn đã phải bỏ ra một số tiền lớn, cứ đứng ở đây như vậy thực không đáng.
Hơn nữa trên mặt đất còn có nước, không rõ là cái gì. Đứng ở đây có an toàn?
Thẩm Tri Dao nói xong liền không để ý đến hắn nữa, tiếp tục đi về phía trước.
Một lát sau, tiếng ong vo ve ngày càng rõ ràng, Tiền Vô Việt không dám đánh cược nữa, lập tức cởϊ áσ khoác ném xuống đất, mặc quần áo bảo hộ vào.
Trước khi đi còn vô cùng luyến tiếc nhìn chiếc áo dưới đất, sau đó mới đuổi theo Thẩm Tri Dao.
Trong văn phòng, Diệp Cẩm Nhiên nhìn Trần Vũ đứng bên cạnh “Khu vui chơi của chúng ta, có thả động vật sống?”
Trần Vũ ho nhẹ một tiếng “Không có.”
Diệp Cẩm Nhiên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý. Hắn vốn muốn nhắc nhở cô nên đề phòng Tiền Vô Việt. Hiện tại xem ra hắn nghĩ nhiều rồi!
Nhìn hai người loạng choạng đi đến điểm đích, ánh mắt Tiền Vô Việt nhìn Thẩm Tri Dao như muốn ăn tươi nuốt sống.
“Không phải cô nói đích đến sẽ có tổ ong sao? Ở đâu vậy?”
“Ồ, có thể họ đã thay đổi địa điểm rồi. Lâu rồi tôi chưa đến đây!”
“Cô…”
“Ngại quá! Lãng phí một cái áo khoác của anh. Nhưng mà lá gan anh cũng bé quá, tôi còn cho rằng anh và anh họ anh giống nhau.”
“Tôi…”
Tiền Vô Việt đứng trước camera quả thực khổ không nói thành lời. Hắn vốn muốn đùa giỡn cô ta một chút, kết quả không nghĩ đến lại bị đùa giỡn ngược lại?
Rõ ràng đây là công viên giải trí, vì sao lại làm sống động như thật đến vậy? Hắn muốn khiếu nại cái công viên này.
“Cho nên tiếp theo, anh còn muốn đi cùng tôi nữa không?”
Thẩm Tri Dao nhìn hắn, khuôn mặt xinh đẹp chỉ kém trực tiếp không viết một câu “Đi theo tôi đi, còn rất nhiều trò hay đang đợi.”
Khóe miệng Tiền Vô Việt giật giật, nhìn Thẩm Tri Dao nói “Không cần, còn bốn hạng mục nữa. Chúng ta có hai người, liền chia nhau ra làm đi.” Hắn và anh họ không giống nhau. Thẩm Tri Dao đã làm đến như vậy, hắn không cần tự mình chuốc lấy cực khổ.
Huống chi, bọn họ còn nhiều thời gian, đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ trên sân nhà của cô ta làm cái gì.
Cô gái này vừa nhìn đã biết rất quen thuộc chỗ này, bằng không sẽ không thể tìm ra cái nơi quái dị này.
Thẩm Tri Dao có chút thất vọng “Được rồi! Vậy gặp lại ở cửa công viên.”
Một chút cốt khí cũng không có? Áo khoác đã đánh mất, không muốn tìm lại?
Ai u, nếu hắn hiếu thắng giống Tiền Tôn Hạo là tốt rồi.
Có lẽ, hắn sẽ giống Tiền Tôn Hạo bị tuyết tàng, hoặc thảm hại hơn.
[A, sao tôi lại cảm thấy Thẩm Dao đang cố ý chơi Tiền Vô Việt? Cô ta bị bệnh sao?]
[+1, tôi cũng cảm thấy thế. Người ta chỉ muốn cùng cô ta hoàn thành nhiệm vụ, cô ta lại như vậy?]
[Phỏng chừng cậy mình trẻ tuổi xinh đẹp, cho nên không đặt khách mời nam tuần này vào mắt đi.]
[Không thể nào! Tiền Vô Việt này cũng rất kỳ lạ mà]
[…]
Thời gian sau đó, Thẩm Tri Dao một mình hoàn thành hai hạng mục trò chơi cô luôn ao ước, rồi đi ra cửa chờ Tiền Vô Việt.
Vừa đứng được một lúc, lại thấy xa xa có hai nữ sinh đang cầm di động chụp cô.
[Cô ấy có phải là cô gái lên hotsearch mấy hôm trước? Ngoài đời còn đẹp hơn trên màn ảnh! Trời ạ!]
[Rất muốn chụp chung một tấm với cô ấy]
[Khóc, mặt này là mặt mộc đi! Đây là vị tuyệt thế đại mĩ nữ nào!]
[Đẹp quá, làn da còn trắng hơn ngọc, một chút sẹo lồi cũng không có]
[…Nếu không qua sẽ không còn cơ hội đâu, đi đi]
Vài phút sau, vài nữ sinh đã đi đến “Xin chào, bọn em có thể chụp ảnh cùng chị không?”
Thẩm Tri Dao đang cầm chai nước sửng sốt “Đương nhiên có thể.”
Cùng hai cô gái chụp vài bức ảnh, Thẩm Tri Dao nhìn trang phục của bọn họ hỏi “Hai em là học sinh gần đây?”
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa lên tiếng “Đúng vậy! Chị Thẩm Dao, em rất thích chị!”
Thẩm Tri Dao cong khóe miệng “Cảm ơn em nhé!”
Đang nói chuyện, Tiền Vô Việt cùng vj quay phim bước tới.
Nhìn thấy Tiền Vô Việt, các cô gái hò hét chói tai “Tôi không nhìn nhầm chứ! Là Tiền Vô Việt! A a tôi đã may mắn cỡ nào chứ!”
Thẩm Tri Dao không nghĩ đến Tiền Vô Việt có fans. Khụ, tuy rằng khuôn mặt lớn lên cũng dễ nhìn, nhưng ở trong giới giải trí này mà nói, khuôn mặt hắn cũng coi như không có gì nổi trội.
Cái nổi tiếng duy nhất, đại khái là người anh họ Tiền Tôn Hạo của hắn.
“Xin chào, em có thể chụp một tấm ảnh với anh được không?”
Mấy nữ sinh ánh mắt lấp lánh nhìn Tiền Vô Việt.
Tiền Vô Việt xua tay “Ngại quá, tôi chưa bao giờ chụp ảnh.”
Các nữ sinh nháy mắt có chút thất vọng “Vậy có thể ký tên cho bọn em được không?”
Tiền Vô Việt do dự “Có thể.”
Hắn vừa tham gia chương trình, tuy rằng rất muốn không trả lời bọn họ, nhưng hắn không thể quá thẳng thắn, bằng không sẽ bị bôi đen.
Tiền Vô Việt khi ký tên cho các nữ sinh, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, liền quay lại nói với Thẩm Tri Dao “Thởi gian vẫn còn sớm, cô có đói không?”
Thẩm Tri Dao lắc đầu “Không đói, anh còn muốn chơi trò nào nữa không! Tôi chờ anh ở đây.”
Tiền Vô Việt cười nhạt “Chỉ có trẻ con mới mê mấy trò chơi này, chúng ta đi đến cửa hàng bên cạnh uống cốc nước đi.”
“Được.” Thẩm Tri Dao nhìn hắn “Anh trả tiền nhé.”
Tiền Vô Việt sửng sốt, sau đó gật đầu “Được.”
Ngoại trừ tiền mua vé vào cửa, Tiền Vô Việt vẫn còn hơn 100 tệ. Một cốc nước mà thôi, tiêu không đáng bao nhiêu.
Hai người ra khỏi khu vui chơi, đi đến quầy nước bên cạnh.
“Xin chào, xin hỏi anh chị dùng gì?”
Thẩm Tri Dao nói “Một cốc sinh tố dây tây, một ly kem socola xoài. Cảm ơn!”
Tiền Vô Việt nhìn cô “Một cốc americano, cảm ơn!”
Người bán hàng “Được, tổng cộng 136 tệ, hai vị chờ một lát nhé.”
Tiền Vô Việt sửng sốt “136 tệ?”
Người bán hàng “Đúng vậy! Cà phê 56 tệ, socola xoài 60, sinh tố dâu tây 20.”