Chương 37: Đương nhiên là thật
“Chúc mừng mọi người đã lập đội thành công, mời đến chỗ tôi nhận nhiệm vụ.”
Thẩm Tri Dao liếc nhìn Tiền Vô Việt bên cạnh, hai tay nhanh chóng cầm lấy tấm thẻ nhiệm vụ.
“Số tiền trước đó đều bị thu hồi. Để thuận tiện làm nhiệm vụ, mỗi người sẽ được phát 1000 tệ, mong mọi người chi tiêu hợp lý.”
Thẩm Tri Dao hỏi “Nếu số tiền này không đủ dùng thì sao?”
Tổ chương trình “Có thể đi tìm nhân viên công tác nhận nhiệm vụ bổ sung kiếm thêm thu nhập.”
Thẩm Tri Dao lại hỏi “Số tiền tôi nhận được có thể tiêu hết đúng không! Bất kể là hình thức nào.”
Tổ chương trình “Đó là đương nhiên.”
Thẩm Tri Dao cong khóe miệng “Tôi hỏi xong rồi! Đi thôi.”
Tiền Vô Việt ? ? ? Sao hắn lại có một dự cảm không lành?
Thẻ nhiệm vụ: hai người chơi trước 5h chiều phải hoàn thành 6 hạng mục trò chơi tại công viên Nhạc Ni.
Sau khi kết thúc sẽ tập trung ở khách sạn năm sao bên cạnh dùng bữa tối. Bữa tiệc tối sẽ kết thúc trước 10h.
“Hôm nay là cuối tuần, người đến Nhạc Ni sẽ rất đông.” Tiền Vô Việt nhìn Thẩm Tri Dao nói “Mỗi trò chơi chúng ta phải xếp hàng ít nhất 1 tiếng, tốt nhất nên có kế hoạch chơi cái nào trước để tiết kiệm thời gian nhất.”
Thẩm Tri Dao lắc đầu “Không được.”
Tiền Vô Việt “Vì sao?”
Thẩm Tri Dao “Tôi không thể tập trung suy nghĩ lúc đang đạp xe.”
Tiền Vô Việt “? ? ?”
Thẩm Tri Dao “Nếu đi taxi sẽ rất đắt, vé vào cửa Nhạc Ni đã là 888 tệ/người. Taxi khứ hồi cũng phải hơn 100 tệ, không được.”
Tiền Vô Việt “Cái này đúng, có thể tiết kiệm một khoản tiền.”
Thẩm Tri Dao cười cười, trong lúc tiếp xúc, tuy rằng Tiền Vô Việt âm hiểm, nhưng so với Trình Chí Viễn vẫn thoải mái hơn nhiều.
“Nhưng cho dù như vậy, chúng ta cũng đâu đủ tiền dùng bữa ở khách sạn năm sao?” Tiền Vô Việt hỏi.
Thẩm Tri Dao “Không cần lo, tôi có tiền.”
Tiền Vô Việt “Hả? Không phải tiền của mọi người đều bị thu hồi hết rồi sao?”
Thẩm Tri Dao từ trong túi lấy ra một tấm thẻ “Anh đã quên tấm thẻ vô địch này của tôi?”
Tiền Vô Việt “Cái này cũng dùng được sao?”
Thẩm Tri Dao “Sao lại không được? Là chính miệng đạo diễn nói, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, tiêu tiền như thế nào tùy ý. Hơn nữa nếu cái này không dùng được, sao lúc đó ông ấy không thu lại đi.”
Tiền Vô Việt “Cô nói đúng.”
Đạo diễn “…Trách không được nha đầu kia chạy nhanh nhưu vậy, vòng tiếp theo nhớ thu lại thẻ của cô ấy.”
Nhân viên công tác “Đạo diễn, còn muốn dùng vòng tròn xoay trò chơi nữa không?”
Đạo diễn “Không, không, sẽ bị nha đầu đó đào hố mất.”
Nha đầu kia một lần đã quay trúng, 100000 tệ của ông ta cứ như vậy bay mất rồi.
Vốn chương trình đã ít tài trợ, mỗi lần như này hắn thật muốn khóc mà.
Thẩm Tri Dao và Tiền Vô Việt đạp xe đi đến Nhạc Ni. Người đi đường còn liếc ngang ngó dọc, hai người này lại chỉ nghiêm túc đạp xe.
[Nhìn thế nào cũng không có cảm giác couple, không khí thực quái dị]
[Tôi cũng thấy thế, nói là bạn bè cũng không giống. Quả thực gặp quỷ mà]
[Đương nhiên quái dị rồi. Tiền Vô Việt chính là em họ của Tiền Tôn Hạo. Ngày hôm qua Thẩm Dao vừa đánh Tiền Tôn Hạo, không khí giữa hai người bọn họ hòa hợp mới là lạ đó.”
[Cái gì? Tiền Tôn Hạo là anh họ Tiền Vô Việt? Bây giờ tôi mới biết đó.”
[Bảo sao tôi cảm thấy hai người họ có điểm giống nhau. Nhưng mà, tôi vẫn thích em trai hơn, cảm giác nhã nhặn lại lễ phép.]
[+!]
Hai người họ đi thẳng đến Nhạc Ni rồi tự mình mua vé vào cửa. Trước khi vào cửa, Thẩm Tri Dao mua một chai nước.
Tiền Vô Việt đi lại gần, cười nhẹ hỏi “Tôi không có sao?”
Thẩm Tri Dao cũng cười đáp lại “Ngại quá, tôi độc thân đã lâu, không quen bên cạnh còn có người.”
Tiền Vô Việt “Cô thực hài hước.”
Thẩm Tri Dao “Không không không, anh mới hài hước.”
Tiền Vô Việt “…”
[Sao tôi cảm thấy hai người kia đang cãi nhau?]
[Không phải thông thường là sẽ xào couple sao, nhất định là phương thức bắt đầu của hai người họ không đúng.]
[Thẩm ca: bên cạnh không có người khác, cười chết tôi mất.]
Thẩm Tri Dao “Có năm hạng mục, hạng mục nổi tiếng khẳng định có rất nhiều người. Chúng ta có thể chia ra đi đến những hạng mục ít người, nhất định sẽ hoàn thành xong trước thời gian quy định.
Tiền Vô Việt nói “Chúng ta nên cùng nhau hoàn thành thử thách chứ?” Không phải nữ nhân này sợ hắn, cho nên muốn tách khỏi hắn chứ.
Thẩm Tri Dao cười nói “Tôi sợ hạng mục này kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn với anh, anh muốn đi theo tôi cũng được! Dù sao cũng điểm cũng tính theo đội.”
Tiền Vô Việt nhìn cô, làn da dưới ánh nắng như phát sáng, khuôn mặt trắng nõn như trứng gà non, đặc biệt đôi mắt linh động như biết nói kia, khiến trái tim hắn đột nhiên nhảy lên một nhịp.
“Mau đi thôi! Chúng ta cùng đi.”
Thẩm Tri Dao uống một ngụm nước, gật đầu đi đến nơi cách đó không xa.
Tiền Vô Việt có lẽ không biết, bên trong Nhạc Ni có vài nơi cấm kỵ, chuyên dành cho đoàn làm phim hoặc đoàn ghi hình quay những cảnh kinh dị.
Tiền Vô Việt thoạt nhìn có vẻ là người đàn ông nho nhã lễ độ, nếu bị dọa ngất xỉu, hẳn sẽ rất đặc sắc đi.
“Không có ai xếp hàng sao?”
Hạng mục trò chơi thứ nhất, Tiền Vô Việt nhìn phía trước trống rỗng chỉ có một nhân viên công tác, không khỏi kinh ngạc.
Hắn đã cùng bạn gái đến đây vài lần, chưa từng thấy qua nơi nào vắng vẻ như vậy.
Ngay cả tấm biển màu đỏ phía trên cũng đã bị phai màu, chỉ mơ hồ nhìn thấy vài chữ cái.
Thẩm Tri Dao quay đầu, ánh mắt trong suốt nhìn hắn “hiện tại anh hối hận vẫn kịp. Đừng trách tôi không nhắc nhở trước.”
Tiền Vô Việt nhíu mi “Không hối hận, đi thôi1”
Một trò chơi mà thôi, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến như nào?
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Tri Dao liền quẹt thẻ, nhận lấy đèn pin từ trong tay nhân viên công tác.
Bên trong tối đen như mực, vách tường hai bên giống như một hang động, có thể nghe rõ tiếng nước chảy nhỏ giọt.
“Chú ý chú ý, bên trong có một con nhện khổng lồ, mời người chơi nhanh chóng tìm trang phục bảo hộ.”
Không biết dẫm phải cái gì, chuông cảnh báo không ngừng vang lên. Bầu không khí nháy mắt trở nên căng thẳng.
“Phòng quần áo ở đâu?”
Ánh đèn pin lắc lư xung quanh, Thẩm Tri Dao nhanh chóng nắm lấy trang phục bảo hộ từ kẽ hở hang động mặc vào.
Một lát sau, Tiền Vô Việt cũng tìm được một bộ trang phục bảo hộ khác.
Hắn vừa mặc vào, một lượng lớn nhện từ trong khe đá chui ra.
“Mẹ...ơi, cái này là thật sao?”
Thẩm Tri Dao vừa chạy vừa nói “Không phải cậu đã có đồ bảo hộ rồi sao? Lần trước tôi đến đây, bởi vì không tìm được quần áo mà bị cắn một cái, đau mất vài ngày đó.”
Tiền Vô Việt ? ? ? Chương trình chơi lớn như vậy?
Cảm nhận sự căng thẳng của Tiền Vô Việt, khóe miệng Thẩm Tri Dao cong lên.
Dễ bị lừa như vậy? Có công viên trò chơi nào dám làm thật, không muốn kinh doanh nữa sao? Nếu xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ phải đóng cửa.